NHỮNG NGÃ TƯ VÀ NHỮNG CỘT ĐÈN - Trang 132

lớp hậu sinh. Tôi bỏ nghề rồi. Tình cờ gặp bà trong chợ, tôi mới biết, anh
đang cần việc”. Mụ già lúc nãy, bây giờ tôi gọi là bà Phúc, đi vào, trên tay
bà một cái khay nhỏ. Trên khay nhỏ, có một li rượu mùi, và một đĩa bánh.
Bà Phúc nói: “Mời anh”, rồi đi ra ngay. Trong tiếng cười ồn ào, đến từ
phòng họp, bên kia hành lang, ông Phúc nói: “Ta vào việc ngay nhé. Nhà tôi
hồi trước có bốn cái xe car, nhưng bán hết rồi. Bây giờ chỉ còn một chiếc
tacxi chạy Hà Nội-Nam Định. Tôi toàn tự lái cả. Như vậy mà gọi tôi là ông
chủ à? Anh có thấy tôi có vẻ ông chủ không?” Tôi lắc đầu. Nhưng tôi nghĩ:
“Ông này trốn thành phần”. Ông Phúc nói tiếp: “Bây giờ tôi được bầu vào
làm việc trong ban bảo vệ khu phố, cho nên tôi rất bận. Cho nên tôi cần
người làm. Anh đến đây là giúp tôi, chế độ mới không có ông chủ và người
làm nữa. Việc nhận anh vào làm, theo đúng thủ tục, tôi đã trao đổi với anh
Thái, bên công an. Tôi cũng đã gặp cả bác Mẫn, ông Trung trố. Ông Trung
trố thành kiến lắm, ông phản đối tôi nhận anh vào làm. Chỉ có bác Mẫn
đồng í. Anh Thái thì không nói gì, thái độ rất kì lạ. Sau đó, tôi có nói
chuyện lại với anh Thái, tôi nói tôi rất quý trọng bố mẹ anh. Vợ chồng tôi
không có con, gặp anh lúc anh không có việc làm, tôi không thể làm ngơ.
Anh Thái không đồng ý, cũng không phản đối. Anh Thái chỉ nói, anh đang
cần được giúp đỡ. Thế là tôi kiên quyết nhận anh, như con cháu trong nhà.
Tôi sẽ hướng dẫn anh, nhanh chóng lên chân tài xế chính. Như vậy, anh có
cái nghề trong tay, mà tôi có thêm thì giờ, phục vụ khu phố. Tôi không ham
làm giàu. Vả lại, dưới chế độ mới, có ham giàu cũng không được. Ham lao
động, ham phục vụ, mới đúng là người miền Bắc. Anh làm tốt, tôi sẽ giao
phó cho anh, mọi chuyến xe. Biết đâu có ngày tôi nhượng lại tacxi cho anh,
anh có thể trả góp hằng tháng. Chiếc tacxi này, tương lai là của anh đấy.
Anh đừng giận, tôi muốn trả ơn ông giáo ngày xưa, để tôi khỏi áy náy với
người chết. Hồi trước bố anh giúp đỡ tôi, nhiều lắm. Mẹ anh có kể với anh
không?” Tôi lắc đầu. Ông Phúc nói: “Không à? Mẹ anh phúc đức thế. Thi
ân mà không cần nhớ, không cần kể. Bây giờ thế này, tôi đã bàn với mẹ anh
hôm qua, lương của anh là 9 vạn một tháng. Nhà anh đến đây không xa, tôi
vẫn xếp cho anh một buồng, đi khóa về mở, phòng nhỡ đêm hôm xe về
muộn, hoặc buổi trưa, anh muốn ngả lưng một chút. Là chính căn buồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.