NHỮNG NGÃ TƯ VÀ NHỮNG CỘT ĐÈN - Trang 14

hủi này. Tôi dặn: “Đêm, Cốm sang ngủ nhà chị Hòa nhé”. Cốm nói: “Em
lên mẹ”. Tôi nói: “Lên đấy, mỡ để miệng mèo. Nhà mẹ ba phía, ba cái liếp
tre, một bên thằng commăngđô, một bên thằng nhảy dù. Cốm cứ sang nhà
chị Hòa”. Tôi hôn chiếc nữa, vì dạy mãi, Cốm vẫn chưa biết hôn. Sau đó tôi
xách bị, một mình ra cổng. Tôi sợ hàng xóm phát hiện. Tôi cũng lo, trên
đường chạy trốn, bất ngờ tôi chạm trán tụi biệt kích đi tuần đêm. Tụi chúng
có lẽ đang đứng đợi, trong bóng tối. Và im lặng, sau một gốc cây, một cột
đèn mù. Tôi vội vã đi. Mưa một tí do dự. Đêm không màu. Đường không
người. Tôi bước, đã nhiều bước chân. Đã qua nhiều con đường không cây,
con đường có cây, cột điện không đèn, cột đèn không điện. Tôi để lại sau
lưng, nhiều ánh điện thành phố. Và vô khối giọt mưa đêm, không đếm
được. Hà Nội lùi xa rồi, chỉ còn li ti những chấm sáng, như một bãi cát nhỏ,
phủ đầy sao rụng. Không nhìn được rõ ràng, nhưng tôi biết: lúc nào trên
đường nhựa, lúc nào đường đất. Mọi con đường đều dẫn tôi đi mãi, vào sâu
trong đêm. Bởi vì càng đi, càng thêm đêm, mưa càng thêm mưa. Từ cơn
mưa, tụi biệt kích bắt người đi đêm, sẽ bất chợt bước ra. Phía xa kia, là
đồng không mông quạnh. Đi hết đồng không, tôi gặp hàng cây, con đường,
những cột điện không đèn. Đi hết hàng cây, lại đến đồng không. Đi nữa, lại
gặp, cột đèn không điện. Do vậy lúc nào cũng không, không cả những vì
sao lạ. Có bao nhiêu vì sao đêm nay, trên cao, cả quen cả không quen, đều
rơi hết vào nội thành Hà Nội. Để mặc đêm ngoại thành, tối như mực.
Những cánh đồng, vừa đi qua, và sắp sửa đi qua, tôi biết 2/3 là những ụ mả,
cái tròn cái dẹt, còn 1/3 là cỏ dại. Đêm và mưa, xóa nhòa hết cả: đồng mả
trở thành đồng không. Đêm và mưa, cũng che đi nhưng không hết, mọi kỉ
niệm của chiến tranh. Không nhìn thấy, nhưng tôi ngửi được, chỗ nào súng
đạn đã đi qua, chỗ nào phong cảnh ban ngày, sẽ rất buồn. I như trong thánh
kinh: đêm nay tôi bỏ rơi một chiến tuyến. I như trong thánh kinh: thằng đào
ngũ chạy trốn vào mưa. Và cũng i như trong thánh kinh: kẻ hạnh phúc
không nhìn thấy đường, mà vẫn bước đi, cho nên tôi mò đường về Lai Thụ.
Có một lúc, đồng hồ đeo tay nhấp nháy, để nhắc nó dạ quang. Tôi phải kéo
áo, trùm kín lại. Đến một khúc ngoặt, có bên đường thình lình một bóng
đen, làm trống ngực tôi hoảng loạn. Cái bóng đen, hóa ra là cái gì đấy, cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.