NHỮNG NGÃ TƯ VÀ NHỮNG CỘT ĐÈN - Trang 152

cũng có nguồn. Có thể anh chưa nói hết. Anh cố nhớ lại xem, anh có nói gì
với ông Phúc, ông Phúc có nói gì với anh, về Macxen? Anh nên nói hết”.
Tôi nói: “Tôi có kể chuyện phiếm, về Macxen. Hôm nào xe nó xuống phố
tôi, con gái phải trốn hết. Người đi bộ thấy nó, cũng phải tránh, vì con chó
bẹcgiê của nó chỉ thích cắn người. Nó vào nhà Lily, thì cả năm mươi số nhà
cùng nghe, tiếng Lily cười. Tôi nhớ, một đêm gần ngày tiếp quản, tôi uống
với Tình Bốp. Nửa đêm Macxen lồng lộn, kêu mất cái tài liệu gì đó.
Macxen bắt tất cả, cởi toàn bộ quần áo, để khám. U già, anh bếp bị coòng
tay luôn. Nó muốn bắt cả tôi mang đi, Lily phải can mãi, nó mới để tôi lại.
Nhưng ra đến ôtô, lại tìm thấy cái tài liệu. Đêm ấy, nó uống thật say. Hôm
sau tỉnh rượu, nó lại tuyên bố, tài liệu đã bị chụp ảnh trộm, rồi bị quẳng vào
trong ôtô. Nhớ lại chuyện này, tôi nói với ông Phúc, có thể bọn tay chân của
Macxen tìm cách hại tôi, vì cái tài liệu bị chụp ảnh”. Anh Trần B cười: “Rất
có thể đã bị chụp ảnh thật. Vì những ngày gần tiếp quản, điệp báo của ta
theo nó, sát sàn sạt. Sau đó, anh đi trốn, có phải không? May cho anh đã đi
trốn. Vì sau đó, u già và anh bếp bị nó kẹp kìm sống, rồi thả chó bẹcgiê vào
cắn”. Tôi không nói gì, vì kinh hãi quá, và vì cáu Tình Bốp, đã không kể gì
cả. Anh Trần B thoạt đầu cười tươi. Đến lúc chuyển sang chuyện u già và
anh bếp, anh rất nhanh nhẹn đổi nét mặt: anh nghiêm trang, buồn bã. Lát
sau, anh hỏi: “Ông Phúc nói sao về những tài liệu, mà anh giữ?” Tôi vội
nói: “Tôi không giữ. Tôi không có. Ông Phúc hỏi tôi mấy lần. Thứ hai
trước, ông mời tôi, ăn thịt chó Hàng Lược, ông lại hỏi nữa. Tôi bảo ông, tôi
chỉ giữ vài đồ lưu niệm của Lily, toàn đồ vô giá trị”. Anh Trần B nói: “Tôi
biết, anh có giữ đồ lưu niệm. Anh cứ kể ra, quần lót, áo lót, thư tình, vân
vân. Anh kể hết ra. Bọn gián điệp lắm mẹo lắm. Có những thư mật, viết
bằng mực hóa học trên quần lót. Có những tài liệu, chụp trên phim, cuộn lại
chỉ bé như hòn bi, để dễ nuốt vào bụng. Có cả bom nổ chậm, bé tí xíu giấu
trong khuy áo, vài năm sau mới nổ”. Tôi nói: “Ông Phúc cũng dọa, không
được giữ đồ lưu niệm của Lily, vì toàn đồ vô giá trị, bán không ai mua, toàn
đồ đế quốc để lại, toàn là đồ do Macxen ăn cướp được. Công an khám nhà,
thế nào cũng rắc rối. Ông bảo, phải đốt đi. Tôi nói, lúc đầu tôi có giữ, một
cái quần lót, một cái coócsê, để mỗi cái đánh dấu một kỉ niệm. Lily cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.