NHỮNG NGÃ TƯ VÀ NHỮNG CỘT ĐÈN - Trang 179

quay về nhà. Mẹ chồng chị nhớ con trai quá, ngày nào cũng giục, chị lấy
chồng mới, để con trai bà về với mẹ. Ban bảo vệ khu phố đề nghị: con dâu
phải nghe lời mẹ chồng. Em cũng nói với chị Hòa: không phải lỗi của chị,
mà ngược lại nếu chị không lấy chồng khác, chị sẽ có lỗi, với mẹ chồng.
Chị đã mất chồng. Mẹ chồng chị cũng sẽ mất con trai. Có phải chị gây éo
le, cho ba người khác. Anh bộ đội bốn túi, người đưa thư buồn tối hôm nào,
cứ chủ nhật, lại đến thăm chị. Em gặp chị Hòa tối thứ hai, thấy chị buồn,
hơn tôi chủ nhật. Tôi thứ ba, em chờ nhà em, đến 7 giờ tối, vẫn không thấy
nhà em đâu. Em xẻ cơm ra, ủ vào trong chăn, để phần cho nhà em. Em ăn
cơm một mình. Hơn 7 giờ, em ra khỏi nhà, khóa cửa cẩn thận, rồi đạp xe
chầm chậm, qua nhiều phố rét, phủ đầy sương trắng. Em đã hẹn nhà em, tối
nay lên thăm mẹ. Chắc nhà em lại bận việc của anh Thái. Mẹ chồng thấy
em, thì mắng cho một trận. Bà cụ nói: “Sắp đến ngày sinh, mày còn đi xe
đạp, không kiêng khem gì cả, có bữa tụt mất con, ngoài đường”. Buổi tối
hôm ấy, em ngồi với bà cụ, giữa ba tấm liếp tre, với 500 khe hở sáng đèn.
Đên gần 9 giờ, thấy cồn cào trong ngực, ngồi iên không được. Nên xin
phép, ra về. Dọc đường, bụng ngâm ngẩm đau. Em cố gắng, đạp xe chầm
chậm về nhà. Buổi tối rét, như kim châm. Phố đầy sương mù, trắng như
khói. Em vội vã dựng xe, rồi mở khóa cửa. Nhà em vẫn chưa về. Nhà tối
om. Bật điện, nhưng đèn không sáng. Em chỉ muốn đi nằm, nên dò dẫm, về
hướng giường ngủ. Bất ngờ, một ánh đèn pin rọi thẳng vào mặt, làm em lóa
mắt, chẳng nhìn thấy gì. Em mắng: “Khỉ vừa vừa chứ”. Nhưng không phải
là nhà em. Mà là một cái bóng đen. Bóng đen hẩy em, sang một bên thô
bạo. Em hét toáng lên: “Trộm! Trộm! Ối làng nuớc ôi! Kẻ trộm!” Có lẽ em
hét to quá, cái bóng đen phải bỏ chạy ra cửa. Quên cả bụng chửa, chẳng
nghĩ ngợi gì cả. Vừa đuổi theo nó, em vừa chạy, vừa tóm vạt áo tên trộm,
vừa kêu, bằng toàn bộ sức lực. Em tóm được áo nó, rất chặt, rồi bỗng dưng,
dưới chân em là một đống lủng củng, những cái gì không rõ. Em ngã sấp
bụng, bị kéo đi, rồi rơi vào sương mù, không tìm thấy đâu nữa, bốn bậc
thềm gạch lủng củng. Trong tiếng đổ vỡ, của những gì, rất cồng kềnh, như
kim loại. Em đau lắm, chưa bao giờ đau như thế. Lúc tình dậy, thấy đang
ngồi trên xiclô, thấy phố đầy sưong mù, trắng như khói. Đầu em ngả vai chị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.