NHỮNG NGÃ TƯ VÀ NHỮNG CỘT ĐÈN - Trang 19

9 giờ tối. Tôi lột áo em Cốm. Hai đứa nằm trong kho. Dưới là ổ rơm. Trên
là chiếu hoa. Trên nữa là chăn cưới. Ngoài trời là mùa đông. Ngoài trời là
cả không gian heo may, và một đêm hiếm có không mưa. Thế là, tôi ở lại
Hà Nội thật, trong một nơi không địa chí bưu điện, không cả mây bay ngàn
dặm. I như trong thánh kinh: mai là ngày tiếp quản. Thành phố thế nào cũng
xúc động, mùi giao thừa. Tôi vuốt ve Cốm. Đêm nay mặc áo hở nách,
nhưng Cốm không có ngay cả một kĩ thuật hở nách. Cho nên bây giờ tôi lột
áo Cốm. Bây giờ Cốm nằm trên chiếu hoa, đúng vào chỗ một bông hoa rất
lớn và rất đỏ. Tôi không nghĩ đến tương lai sẽ ra sao. Tương lai có hủi
không. Dĩ vãng thì hủi quá rồi. Học lớp tàu bò ra, đi càn về mạn Tứ Hiệp
một lần, cả thảy ở ngụy 14 tháng. Nhưng trước hồi tàu bò, phố xóm đã gọi
tôi thằng cao bồi dở. Dĩ vãng của tôi tóm lại là dở-cao-bồi-kiêm-tàu-bò.
Nhưng chính phủ sẽ khoan hồng dĩ vãng của tôi, chính phủ đã nói vậy.
Ngày mai chính phủ vào. Tôi ôm em Cốm. Tôi hồi hộp. Đêm nay một kiếp,
sáng mai một kiếp khác. Hai kiếp người, chỉ cách nhau một cơn buồn ngủ,
ngắn gọn không cả một chớp mắt. Tôi cảm thấy, tự dưng tất cả những mùi
vị say say của giao thừa, quá thiêng liêng, trong một kiếp người.

Tháng sáu 1965. Tôi ngồi một ngày không rõ thứ ba hay chủ nhật. Bên
ngoài cửa sổ tôi xanh lúc này, có sáu cây bàng lá xanh, và nhiều căm nhông
xanh quân sự đậu, có tháng sáu vắng lặng, và phố thời chiến vắng lặng. Phố
tháng sáu thịnh hành màu phòng không, tự vệ, nam nữ, cán bộ, bộ đội sẵn
sàng phòng không. Sáng nay không ra phố, tôi làm việc, trên những cuốn
nhật kí, bìa dằn di. Tôi dừng lại, để đặt ở đây, một loạt câu hỏi. Nhật kí của
Dưỡng, dường như, không đi theo mọi quyển lịch thân quen, bởi vì tôi luôn
vấp phải những nhầm lẫn ghê gớm, của thời tiết, của thời gian, và mọi cái
gì, của thời sự. Đường tuyến tính của thời gian, mà tôi đã nhìn thấy, ở đâu
đó, bắt đầu từ một nơi vô định, kết thúc cũng ở một nơi vô định, chạy từ trái
sang phải, theo chiều mũi tên. Thời điểm ghi nhật kí sẽ nằm vào một dấu
chấm, nhỏ xíu trên đường tuyến tính, giữa hai vô cực, của dĩ vãng và dự
cảm. Điểm nhỏ xíu này nhỏ lắm, nên chẳng là cái gì cả, trong thời gian. Có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.