NHỮNG NGÃ TƯ VÀ NHỮNG CỘT ĐÈN - Trang 204

các nhân viên của Macxen. Không có tên tôi trong danh sách. Chính tôi sai
Tình Bốp chép danh sách này, bằng mật mã, lên mùi soa của Lily. Chiếc
mùi soa đến tay công an, Tình Bốp sẽ bị lộ. Tôi tập hợp ba lí do này, để xác
định hành động. Tôi chuẩn bị kim tiêm để cho cả hai, cả Dưỡng, cả Tình
Bốp. Nhưng tôi chỉ thực sự quyết định xử sự với Tình Bốp như vậy, khi cậu
ta nhắc tới tình bạn, của cậu ta với Dưỡng. Khoảnh khắc cho quyết định
cuối cùng, chỉ là một phần nhỏ của giây. Vác Tình Bốp trên vai, tôi cẩn thận
lần xuống cầu thang. Tay trái giữ cái xác, tay phải tôi lăm lăm khẩu súng
ngắn không kêu. Tôi dò dẫm trong bóng đen, từng bước một, không biết
bao nhiêu thời gian, mới tới được nhà vệ sinh, trong sân. Tôi mở cửa nhà vệ
sinh, đặt cái xác xuống, tháo hộ nó cái dải rút quần. Cái xác đứng, mặt quay
ra ngoài, được một lúc thì đổ kềnh, mặt úp xuống thềm gạch. Tôi khấn
trong bóng tối, để Tình Bốp tha tội cho tôi, và để linh hồn nó siêu thoát.
Khấn xong, tôi quay lên gác. Tôi nhặt đôi dép của Tình Bốp, để vứt bên xác
nó. Rồi định ra lối cổng. Nhưng rồi đổi í, tôi trèo tường, sang nhà bên cạnh,
cổng nhà này không khóa, tôi nấp trong bóng tối, một lúc, rồi đi thẳng ra
phố. Tôi còn quay lại nhìn nhà Tình Bốp một lúc. Sương mù từ đâu, bỗng
dưng tràn xuống, chỉ một lúc sau, phố trắng xóa. Đồng hồ tôi chỉ 7 giờ 33.
Như vậy tôi đã mất có 13 phút để giết Tình Bốp, nhưng cần 1 tiếng đồng
hồ, để bố trí hiện trường, cho nó. Thật tình không biết, tôi mất nhiều thời
gian như thế, để tác dụng và lợi ích gì. Tôi đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng, để bảo
toàn sinh mệnh tôi. Đã bố trí cả buổi chiều, kế hoạch đánh lạc hướng các
ông, và tất cả đều phải hoàn thành, trong ngày hôm nay. Ở nhà Tình Bốp ra,
tôi rất hài lòng, rồi chỉ một lúc sau, chợt nhớ, tôi đã quên, không bật đèn
nhà vệ sinh. Nhưng không quay lại. Tôi soát lại khắp người, các túi áo, các
khuy áo, xem có mất cái gì không. Coi như keo này, tôi đã thắng. Nhưng
còn cả một chương trình trước mặt. Phố sương mù, loa lóa ánh điện. Tôi đi
trên vỉa hè, tôi chọn chỗ đông người, đi lẫn vào sương trắng. Không thấy ai
đi theo: như vậy tôi đã làm xong những việc của đêm nay. Tôi xuống ngã tư
S. Phố lúc này xe cộ, người đi bộ lấp loáng, trong sương mù, trong ánh điện
đường, trong ánh điện lòe nhòe, hắt ra từ các cửa sổ. Còi ôtô, chuông xe
đạp, xe điện lẫn lộn. Lúc này, tôi rất tỉnh táo, nhưng một thứ tỉnh táo kì lạ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.