NHỮNG NGÃ TƯ VÀ NHỮNG CỘT ĐÈN - Trang 225

không. Nhưng tôi cứ ăn iên tĩnh. Tôi lấy hai bát phở, để nhồi vào mọi chỗ
hẫng, trong người. Dần dà, chỗ hẫng đầy, đầy mãi, đầy lên, sau bát nạm thì
hết hẫng. Nhưng tôi vẫn gọi thêm một bát mỡ. 6 giờ 21, tôi rỉ tai Ngỡi:
''Ông Trung trố có nói gì không?” Ngỡi nói: “Có”, rồi để tôi ngồi chờ. Vì
Ngỡi bận, phục vụ khách hàng, nên phải chờ, không mấy thú vị. Những chỗ
hẫng trong tôi, vừa rồi đã lấp đầy, bây giờ lại hao đi. Tốn tiền với ông
Trung trố thật. Lát sau, Ngỡi bưng phở đến cho tôi. Nó đặt bát phở lên bàn,
rồi ghé tai tôi thì thầm. Nó nói: “Ông Trung trố vừa bảo em, phải đề phòng
đàn anh trốn”. Tôi nói: “Trốn?” Nó nói: “Vâng, trốn. Đàn anh tự tử, để trốn
đấu tranh. Sắp tới, ông Trung trố sẽ đưa đàn anh ra đấu tố. Sáng sớm nay,
ông đi vòng lối vườn, để nhòm, vào cửa sổ nhà anh. Ông thấy cái dây
thừng, treo giữa nhà. Ông sợ anh tự tử, trốn đấu tranh”. Tôi suýt bị sặc phở,
vì buồn cười. Tôi về, miệng huýt sáo, tuýt tuýt. Qua ngõ xóm, iên tĩnh. Tôi
vào nhà, nhà tôi như cái nhà mồ. Rồi đến bên cái dây thừng, tôi nhìn nó. I
như trong thánh kinh: sống chết gần nhau thế này, cho nên sống chết chả
nghĩa lí gì. 6 giờ 21, tôi nhìn, vào đường tuyến tính của thời gian, thấy tất
cả, ngày, tháng, mùa đông, mùa hè, mùa xuân, đang trôi rất nhanh, về cả hai
hướng vô định. 6 giờ 21, bên cái dây thừng, thả từ trần nhà chạm đất, tôi
nghĩ, chết là như thế nào? Là tôi bắc ghế để chui đầu, vào thòng lọng. Là tôi
đạp ghế. Như thế là cái chết. 6 giờ 21, bên cạnh tôi, trên đường tuyến tính,
thời gian vẫn trôi vèo. Tôi nghĩ, lát nữa khi chị Hòa ban bảo vệ khu phố,
đập cửa vào, đã thấy tôi lơ lửng giữa nhà. Mặt tôi nở to, màu tím, như một
bông hoa tím. Chị Hòa lục tìm thư tuyệt mệnh. Chị tìm không thấy. Vụ án
của tôi chưa kết thúc, sẽ không bao giờ kết thúc. Nghĩ vậy, tôi kéo bàn lại,
dưới sợi dây thừng, tôi kê thêm chiếc ghế, trên mặt bàn. Tôi trèo lên bàn.
Rồi lên ghế. Tôi nhìn đồng hồ, là 6 giờ 21. Tôi làm một cái thòng lọng. Tôi
chui cổ vào trong. Cảm giác lúc này thật tuyệt vời. Đứng trên ghế, tôi nhìn
xuống. Bên dưới là cả một thế giới, chả ai để í đến tôi. Bên dưới là chị Hòa,
đang lục tìm thư tuyệt mệnh. Bên dưới có thêm một vệt nắng iên lặng. Tôi
thè lưỡi giễu cợt. Tôi nghe có con chim hót ầm ĩ, ngoài vườn. Đứng thế này
mãi cũng được, vì tôi không run chân, không chóng mặt. Tôi 23 tuổi, còn
đứng được, cho tới lúc chị Hòa đến tìm tôi, mà không mất thăng bằng. 6 giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.