NHỮNG NGÃ TƯ VÀ NHỮNG CỘT ĐÈN - Trang 42

muốn hốc, thì hốc cho tử tế. Những lúc đêm khuya thanh vắng như bây giờ,
sao không… hốc. Lại cứ nhè những lúc như thế…” Cốm nói vậy, bằng xui
tôi làm lại cái chuyện nhà tắm. Thế là tôi kiên quyết làm lại lần nữa, mặc
Cốm không đồng í. Một lúc sau Cốm mệt, nằm khóc rồi ngủ mất. Tôi cũng
mệt, nhưng không tài nào ngủ được.

1 giờ 30. Tôi không muốn nghĩ gì cả. Nhưng rồi lại nghĩ vơ vẩn. Rồi lại
muốn nghĩ, một cái gì đó nghiêm túc hơn. Ai đó đã mượn vườn nhà tôi, để
nổ súng. Cỏ thể vô tình, có thể cố tình, để trả thù tôi, nhưng tôi làm gì, mà
có kẻ trả thù. Tôi không đủ kinh nghiệm và trí nhớ, để nghi ngờ một người
nào đó tôi quen. Chỉ biết thế là hủi to rồi, cho cuộc đời bú dù của tôi, từ
dêm nay. Tôi kẻ bị tình nghi số 1, tôi kẻ bị tình nghi số 2. Tôi thuộc lòng
hàng trăm cuốn trinh thám, có thể nối cuốn nọ vào cuốn kia, thành một bộ
phim khổng lồ. Đêm nay một cuốn truyện mới bắt đầu, ngay từ chiếc
giường của tôi, từ ngôi nhà này (có từ hồi bố tôi), từ cái buồng tắm đầy hơi
nước (lúc ấy), và nhất là, từ khu vườn nhiều cây (mà không có đèn). Rủi ro
nhất là đến cuổn truyện này, tôi chơi vai chính, nhưng không có kịch bản.
Tôi biết rồi nó cũng sẽ là một cuốn trinh thám, có cảnh sát đi tìm thủ phạm,
để coòng tay đem đi, vào một ngày sáng trời. Từ đêm nay cho đến cái ngày
sáng trời, biết đâu chỉ là một, hay vài tuần lẻ mùa đông, nhưng cũng biết
đâu sẽ là vài trăm kilômét những tictăc, những ngày, những tháng, những
năm, những đời người. Thế là đầu bạc, răng long. Thế là đời tàn, đi toong.
Tôi nhắm mắt lại và đếm những tictăc nho nhỏ, từ chiếc đồng hồ. Cứ đếm
như thể này, cho đển hết truyện, chắc tôi phải đạt tới một con số ghê rợn
lắm, còn nhiều hơn cả khổng lồ, còn khổng lồ hơn mọi con số mà tôi biết.
Lúc này đêm lắm rồi, vì khí lạnh lùa vào đầy buồng, qua cửa sổ. Em Cốm
bị rét, nên ôm chặt lấy tôi, trong giấc ngủ. Tôi lại nhớ, bao giờ cũng vậy,
khi ngủ tôi đòi Cốm phải ăn mặc như đầm. Tức là không mặc gì cả. Cái nhớ
này, kéo đi nhiều cái quên khác. Ví dụ gần nhất, là con số của những tictăc
đều đặn và khiêm tốn, chỉ dám khe khẽ trong đêm. Nhưng mà khiêm tốn,
thì dễ bị quên đi, cho nên tôi mãi vẫn nhớ lởn vởn, trên đỉnh màn cái mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.