NHỮNG NGÃ TƯ VÀ NHỮNG CỘT ĐÈN - Trang 62

gác. Những thằng khuân vác thì đang khuân vác. Những thằng tề ngụy cũng
đa số đi làm. Những thằng chứa gái đang chứa gái. Những thằng ăn cắp vẫn
đang ăn cắp. Và nhất là thằng nhọn cằm, chắc chắc lúc này đang ở đâu đó
bên ngoài cổng, rất gần thôi. Tôi cao 1 mét 7, nặng 60 kí, đời tôi 23 năm
treo đầu sợi tóc, tôi ngồi giặt ở một chỗ vắng, trong nhà Lily. Chốc chốc, lại
ngừng giặt, vì tôi nghĩ biết đâu tên tôi đang bị thằng nhọn cằm xóa đi trên
bản đồ đi lại, và làm lụng, và đớp hít của nội thành. Cũng bắt đầu từ lúc
này.

Đêm nay với Lily trên sân ga. Còi tàu giục. Tôi ôm Lily mà không kịp nghĩ
đây là lần thứ mấy, có phải lần cuối cùng. Lily tiện thể cho tay vào túi quần
tôi. Còi tàu lại giục. Lily leo lên tàu. Tôi thấy thằng nhọn cằm cũng lên tàu,
cùng một toa với Lily. Vậy là anh này theo dõi Lily, chứ không phải tôi.
Nhưng tôi không lí luận nữa. Bởi vì còi rít, không biết là còi tàu, hay còi
nhà ga. Cũng bởi vì tàu chuyển bánh. Tôi bước những bước dài theo tàu.
Lily thò tay qua cửa toa, vẫy vẫy. Tôi chạy vài bước, rồi đứng sững sờ. Tàu
bỏ tôi vài chục mét. Tôi lại nhìn, thấy cánh tay Lily vẫy, lần này thêm chiếc
mùi soa trắng. Tôi chạy theo. Tôi gào: “Lily! Lily!” Cánh tay Lily vẫy
mạnh. Tàu đã xa, để lại chiếc mùi soa, như cánh bướm trong đêm. Màu
trăng trắng, nhạt nhòa. Tôi chạy, đuổi theo chiếc mùi soa, trong bóng tối.
Chạy mãi. Thế là hết. Không bao giờ còn gặp Lily nữa. Không bao giờ. Còi
tàu rít, nghe xa lắm rồi. Tôi quay lại sân ga. Sân ga vắng. Tôi định bụng sẽ
giữ chiếc mùi soa rơi, giữ mãi, i như nó thế này, suốt đời. Tôi không biết đi
đâu. Rồi tôi cũng ra phố. Phố Hà Nội đêm trống rỗng. Một vài ánh đèn ngả
trên đường nhựa. Đêm không đủ lạnh không đủ nóng. Trong tôi cũng không
thấy đâu ngay cả một cơn gió ảo não. Để mặc đôi chân, đưa đi đâu, thì tôi
theo đấy. Tôi không nghĩ gì, chẳng còn gì quan trọng nữa. Sao mà vô nghĩa
thế. Tôi nhìn sao trời trắng lôm lốp, là sao tháng năm. Một lúc không rõ
mấy giờ, tôi về đến cửa nhà Tình Bốp, nhưng tôi không vào. Cũng không í
định về nhà tôi. Nhưng rồi không hiểu sao tôi lại về nhà. Tôi mở cửa. Tôi
bật đèn. Nhà lạnh tanh. Em Cốm đang nằm khóc rưng rức, ở xó giường. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.