NHỮNG NGÃ TƯ VÀ NHỮNG CỘT ĐÈN - Trang 94

em, nó hồn nhiên như thế. Cho nên em đổi trắng thay đen. Đàn anh Chắt,
em không hãi nó, em báo cáo về nó xấu nhất. Em báo cáo, là anh Chắt dao
động tư tưởng, muốn bỏ việc ra ngoài làm. Vả lại anh Chắt em biết, nhiều
lần mua vịt về, đánh chén một mình, không mời ai cả. Anh Tình Bốp thì
được em báo cáo tốt nhất. Anh Bốp tính tình lịch sự, lại thông minh, tuy có
liên quan đến Macxen và Lily, nhưng vẫn thành thật quay về với tổ quốc”.
Không thấy nó nói về tôi. Tôi phải mở tủ, lấy gói trà Đồng Hương. Nó nhìn
theo tôi, không bỏ sót một động tác nào. Tôi nói: “Chắc cậu không có trà
ngon. Đem về mà dùng”. Nó nói: “Phúc đức quá”. Rồi nó kể, một mạch. Nó
kể: “Em báo cáo về đàn anh hôm ấy, không được hay lắm. Thực tình, em rất
quí đàn anh. Nhưng tại cái mồm em nó thế, em muốn một đằng, nó lại nói
một nẻo. Em báo cáo, là đàn anh ngổ ngáo, bên ngoài tỉnh khô nhưng bên
trong dâm ô, không ai bì kịp. Đàn anh mê gái, hơn mê tổ quốc. Em cũng
báo cáo, là con Lily gài anh ở lại, để làm cho nó”. Tôi cáu quá. Tôi gắt:
“Sao cậu khốn nạn thế?” Nó nói: “Khoan. Đàn anh phải bình tĩnh, tin
tưởng, tin tưởng là chính phủ sáng suốt. Chính phủ nhất cử, nhất động, đều
phải cân nhắc, kĩ càng. Em có báo cáo láo, chính phủ cũng sửa lại, cho
đúng. Bác Mẫn cũng bảo, là có nhiều chỗ em nói, bị ngược nhau, nên bác
phải kiểm tra lại. Bác Mẫn bảo, có lời nói nên ân nên phúc, có lời nói tan
cửa nát nhà, có lời nói cứu người, có lời nói lại hại người. Lúc nghe bác nói,
quả là em cũng xấu hổ, một chút”. Tôi nói: “Cậu mà còn biết xấu hổ, hay
nhỉ”. Nó nói: “Lần đầu đấy. Em bị kém ăn, kém ngủ, mất mấy hôm. Em sau
đó tự nhủ, từ nay chỉ nói sự thật. Các anh mà biết, em báo cáo láo, em mất
hết tình bạn, mất cả chỗ đi lại, đánh chén. Nói vậy thôi, em cũng biết là có
lúc, các đàn anh lại cần đến em đấy, vì việc này việc nọ, ai mà lường trước
được. Em là con chuột nhắt, xoàng xĩnh vậy thôi, nhưng con chuột nhắt, cứ
nhí nha nhí nhách, có ngày lại cắn đứt lưới, cứu con hùm thoát lưới. Đời
người, ai nắm tay đến sáng, mà nói trước được. Thời thế cả thôi. Kiếm ăn
khổ lắm. Có lần cuối tỉnh gọi em, đến làm cơm. Trời mưa ngập khắp nơi,
em không có áo mưa, nên chỉ mặc độc chiếc quần đùi, mà lội trong nước, từ
đầu tỉnh, đến cuối tỉnh. Đến nơi, mặt mày trắng nhợt, như người chết trôi.
Nhà chủ khen em, biết giữ chữ tín. Nhưng đâu phải vì chữ tín, vì miếng ăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.