NHỮNG NGÀY MAI ĐẾN KHÔNG CÓ CẬU KỀ BÊN - Trang 103

Chị Reiko âu yếm nhìn khuôn mặt đang ướt đẫm nước mắt của anh Daiki

và cất lời: “Tâm nguyện cuối cùng của em chính là lại được nhìn thấy anh
Daiki mạnh mẽ và tươi cười vượt qua chuyện này…”

“Không được. Anh không thể nào làm như vậy được!”

“Ngay bây giờ thì có thể không được, nhưng em mong đến một thời

điểm nào đó anh hãy tiếp tục sống cuộc đời của mình thật tốt!…”

“Không thể nào…”

Trông thấy dáng vẻ nhìn nghiêng của anh Daiki đang lấy tay ôm mặt

khóc, chị Reiko cũng đau khổ và bứt rứt siết chặt hai bàn tay mình lại. Cảm
nhận rất rõ tình cảnh bi đát đến tận cùng mà hai anh chị đang phải trải qua,
hai bàn tay tôi cũng bất giác siết chặt.

Nhưng dù sao cuối cùng chị Reiko cũng đã có thế truyền tải được hết

tâm nguyện của chị ấy đến anh Daiki rồi.

“Thôi, giờ chắc cũng sắp đến lúc em phải rời đi…” Chị Reiko nhận thức

rõ rằng vầng sáng xanh phát ra từ người chị ấy đang dần trở nên suy yếu.

“Không được, anh không muốn thế! Em đừng đi mà’…”

“Anh Daiki, anh đừng bướng bỉnh và mè nheo như trẻ con mãi vậy nữa!”

Anh Daiki ngước khuôn mặt hờn dỗi lên nhìn vào chị Reiko, chị ấy cũng

đang khóc với đôi mắt thật hiền từ.

“Nếu anh Daiki không chịu cười thì ở thế giới bên kia, lúc nào em cũng

sẽ thấy lo lắng và bất an đấy, anh có biết không?!”

“Reiko…” Anh Daiki nhìn chị Reiko, đôi vai nhấp nhô lên xuống như

thể đang cố nuốt những giọt nước mắt đau khổ vào thật sâu trong lòng.

“Em xin anh đấy, anh cười lên nào!”

“…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.