NHỮNG NGÀY MAI ĐẾN KHÔNG CÓ CẬU KỀ BÊN - Trang 117

“Ôi, Naeno đấy à?” Mẹ của Kazuya đang bước tới từ phía hành lang.

“Cháu chào cô ạ.” Tôi nhoẻn miệng tươi cười chào cô ấy.

Tốt lắm, mình phải giữ vững phong độ thế này…

“Ngày nào cháu cũng đến thăm Kazuya, cô thật sự biết ơn lắm lắm.”

“Dạ, không có gì đâu ạ.”

Tôi cố gắng nở một nụ cười thật tươi nhưng ánh mắt lại hướng về phía

hai đỉnh gò má của mẹ Kazuya, chợt nhận ra cô ấy… đã gầy đi rất nhiều,
đầu tóc cũng hơi rối. Nhìn thấy cảnh này, tôi hiểu ra rằng cô ấy cũng đã rất
lo lắng cho Kazuya. Không biết bây giờ Kazuya đang nghĩ gì nhỉ?…

“Thằng bé muốn dùng máy chơi điện tử, máy đó nó đang để ở nhà nên

bây giờ cô về nhà lấy.”

“Vâng, thế ạ?”

“Cô phải đi nhanh cho kịp đây. À, suýt nữa cô lại quên mất không báo

cho cháu biết, vừa rồi kết quả kiểm tra của nó đã có vẻ tốt lên một chút đấy.
Cả bác sĩ cũng ngạc nhiên lắm, còn bảo là kỳ diệu thật nữa cơ.

Trông sắc mặt cô ấy có vẻ tươi tắn hơn hẳn nhưng tôi thì không tài nào

nặn ra nổi một nụ cười để đáp lại, cứ đờ người ra đúng đơ ở đó. Khi nhận
thấy tình trạng của mình, tôi hốt hoảng chữa cháy bằng cách tiếp lời: “Vậy
thì tốt quá rồi cô nhỉ!?”

Nghe thấy tôi cũng tỏ ra mùng rỡ như thế, mẹ Kazuya bước vào thang

máy với niềm vui sướng khiến cả gương mặt cô sáng bừng lên. Hai cô cháu
vẫn còn trao cho nhau nụ cười thật tươi đến tận khi cánh cửa thang máy
khép lại, sau đấy tôi quay lưng bước về phía hành lang.

Chỉ một mình tôi biết được rằng không còn gì để hi vọng nữa, sẽ không

có kỳ tích nào xuất hiện. Ryu đã không thể giúp được gì thế nên dẫu kết
quả kiểm tra có tốt lên thì cũng chỉ là nhất thời thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

    Just a moment...
** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.