NHỮNG NGÀY MAI ĐẾN KHÔNG CÓ CẬU KỀ BÊN - Trang 118

Khi đi đến giữa chừng hành lang, hai chân tôi tự dưng đứng khựng lại.

Tôi phải hỉ mũi thật sạch và lau nước mắt cho khô trước đã!

“Mình phải thật vững vàng lên!” Tôi tự nhủ như vậy với bản thân và hít

một hơi thật sâu.

Khi mở cánh cửa phòng bệnh, tôi hơi tròn mắt ngạc nhiên vì cảnh tượng

khác lạ mình vừa trông thấy.

Kazuya lẽ ra phải ngủ giờ đây lại đang đứng ở chỗ cửa sổ.

“Cậu đang làm gì thế?”

Thấy tôi bước vào phòng với vẻ ngạc nhiên, Kazuya cất giọng khàn

khàn: “Không biết vì sao nhưng hôm nay tớ lại thấy trong người có vẻ khá
lên được một chút…”

“… À, vậy hả?”

Trông thấy phản ứng cố tỏ ra vui mừng nhưng hơi chậm trễ của tôi,

Kazuya liền mở miệng rủ: “Hay chúng mình ra ngoài chơi một lúc đi.”

“Hả?” Tôi lúc nào cũng chỉ có thế há mồm rồi thốt ra được mỗi một

tiếng duy nhất như vậy khi nghe thấy ai đó dõng dạc đưa ra một tuyên bố
theo cách quá sức đường đột như thế.

Kazuya không có vẻ gì là để ý đến biểu hiện của tôi: “Lâu rồi chưa được

ra công viên Ráng Chiều nên giờ tớ muốn đến đó.”

Nói xong cậu ấy cứ thế cất bước.

Thấy vậy tôi không kịp nghĩ được gì, vội níu tay cậu ấy lại: “Không phải

bác sĩ đã dặn rất kỹ là cậu không được phép ra ngoài hay sao?”

“Không sao đâu mà, cậu cứ để tớ làm điều mình muốn đi.” Kazuya né

sang một bên, gương mặt nhìn nghiêng của cậu ấy lúc này đã hơi lộ ra vẻ
khó chịu.

Hai đứa chúng tôi vốn thân thiết và gần gũi đến độ kể cả khi đối phương

chỉ có một thay đổi rất nhỏ thôi là người còn lại sẽ dễ dàng nhận ra ngay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.