trạng dần trở nên nặng nề, tôi quyết định khép chặt đôi mắt. Nếu không làm
thế chắc tôi sẽ lại khóc tiếp mất thôi.
“Cảm ơn cậu nhé.”
Bị đánh động bởi câu nói của Kazuya, tôi khẽ đáp “Hả?”, nhưng có vẻ
như Kazuya vẫn đang dán chặt mắt vào ánh hoàng hôn sắp tàn ở phía xa
kia. Gió thổi lao xao làm những sợi tóc trên đầu cậu ấy bay bay phất phơ.
“Sao tự nhiên lại nói cảm ơn tớ thế?”
“Tớ rất mừng vì cậu đã chiều theo ý riêng của tớ. Nói thật là nếu phải ra
đây một mình tớ cũng hơi sợ.”
Lời nói đó của Kazuya đã làm dâng lên trong lòng tôi không phải những
giọt nước mắt mà là tình cảm yêu thương tôi dành cho cậu ấy. Như thể giọt
nước làm tràn ly, cảm xúc trong lòng tôi chợt dâng lên thành lời. Tôi đã
quyết định sẽ nói ra hết những cảm xúc của mình cho cậu ấy biết mặc dù
trước đó chưa hề có sự chuẩn bị.
“Ờ, Kazuya này. Tớ…”
“Lặn mất rồi.” Kazuya khẽ thốt lên như thể muốn chặn đứng câu nói của
tôi.
Tôi quay sang nhìn thì thấy quả là mặt trời đã hoàn toàn lặn mất, bầu trời
nhanh chóng được phủ lên một tấm màn màu đen tím.
“Trời cũng đã trở lạnh… Chúng mình đi về thôi.”
“À, ừm.”
Kazuya bắt đầu cất bước mà không hề nhìn sang tôi đang bật người đứng
dậy. Tôi cảm thấy trong lòng mình dâng lên một nỗi đau như thể vừa mới
bị cự tuyệt. Nỗi tuyệt vọng này chẳng khác nào chiếc bóng của màn đêm
đen vô tận đang kéo đến bủa vây và bao phủ lấy trái tim tôi.