NHỮNG NGÀY MAI ĐẾN KHÔNG CÓ CẬU KỀ BÊN - Trang 134

Nói dứt lời, cậu ta sụt sịt mũi rồi bắt đầu bay lơ lửng trên không.

“Tuyệt đối đừng có nói thế nữa. Tuyệt đối đấy biết chưa!”

“Rồi, rồi, tôi biết rồi!”

“Phải vậy chứ! Naeno đúng là đồ ngốc!”

“Gặp lại cậu sau nhé, Ryu!”

Nói xong Ryu phóng vèo ra khỏi cửa sổ như thể đang chạy trốn. Tôi nhìn

theo Ryu cho đến khi bóng dáng của cậu ta chỉ còn là một chấm đen bé xíu
trên bầu trời đằng xa. Lần tiếp theo tôi gặp lại Ryu cũng sẽ là khoảnh khắc
mà tôi phải nói lời từ biệt vĩnh viễn với Kazuya rồi nhỉ… Dẫu vậy, tôi vẫn
không có cảm giác rằng những điều sắp xảy ra ấy là thật.

“Này, Naeno?”

Quay lưng lại nhìn về phía sau, tôi thấy chị Akemi đã đứng đó từ lúc

nào.

“A, em chào chị.”

“Mà giờ cũng sắp trưa rồi nhỉ. À, hình như lúc nãy chị nghe thấy em

đang nói chuyện với ai đó thì phải, đúng không?” Chị Akemi đưa mắt dò la
khắp phòng như thể đang tìm kiếm thứ gì đó, vẻ thắc mắc và khó hiểu hiện
lên trên khuôn mặt chị ấy.

“À, vừa rồi em đang nói chuyện điện thoại thôi ạ.” Giọng tôi cất lên nghe

như thể một âm thanh từ đâu đó xa xôi vọng lại.

Trái tim tôi, có lẽ nó đã hoàn toàn bị tê liệt rồi.

Quá trưa một chút thì Kazuya được đưa trở về phòng trong tình trạng cực

kỳ tồi tệ. Cô y tá chuyển đến tôi một ánh nhìn như đang chứa đựng sự trách
móc, dường như cô ấy vẫn chưa thể nguôi giận vì chuyện hôm nọ tôi đã
dám tự ý dắt Kazuya ra ngoài. Dẫu thế tôi cũng không bao giờ hối hận vì đã
làm việc đó. Dù cho nếu là người ngoài cuộc nhìn vào thì có thể nghĩ rằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.