NHỮNG NGÀY MAI ĐẾN KHÔNG CÓ CẬU KỀ BÊN - Trang 136

“Dù gì thì mọi người cũng hãy ngồi lại đây thêm một chút nữa, ít nhất là

đến hơn mười chín giờ ba mươi phút tối nay đi ạ!”

“Mười chín giờ ba mươi á? Vì sao lại phải là giờ đấy?” Chị Akemi tiếp

tục chất vấn.

“Thật ra thì chính xác phải là mười chín giờ ba mươi lăm phút tối nay.

Cháu xin mọi người đấy ạ!” Tôi thành thật trả lời.

“Có phải ý cháu là vào thời khắc đó sẽ xảy ra chuyện gì không? Có phải

thế không?” Trông thấy dáng vẻ cúi gằm mặt xuống của tôi, lần này là mẹ
của Kazuya lên tiếng hỏi.

Trong một khoảnh khắc, mọi lời nói như thể đã bay biến đi đâu mất hết,

tôi đứng im thin thít. Thế nhưng ngay sau đó tôi kịp định thần lại, quyết
định sẽ kể ra mọi chuyện một cách tường tận và chi tiết nhất có thể: “Cháu
biết là nếu bây giờ cháu nói chuyện này ra mọi người có thể sẽ rất giận
cháu. Hẳn mọi người cũng sẽ không tin những gì cháu nói là sự thật đâu.
Thế nhưng xin mọi người… xin hãy cứ lắng nghe những lời này của cháu
một lần thôi ạ…”

Nói xong những lời đó, tôi ngẩng đầu lên thì thấy cả hai người đang nhìn

chằm chằm vào tôi với vẻ rất thắc mắc. Tôi bèn nói tiếp: “Kazuya, cậu
ấy… cậu ấy sẽ qua đời vào đúng mười chín giờ ba mươi lăm phút tối hôm
nay.”

Lúc này, căn phòng lặng im tới mức dường như có thể nghe thấy được cả

những âm thanh tương tự với tiếng hơi thở bị dồn nén nơi lồng ngực.
Gương mặt của mẹ Kazuya lập tức biến sắc, sắc thái đang được biểu hiện
trên gương mặt cô ấy chính là sự tức giận. Nhưng trước khi mẹ Kazuya kịp
mở lời thì chị Akemi đã nhanh nhảu cất tiếng: “Em nói gì thế Naeno?” Chị
ấy phát âm tên tôi bằng một giọng thật rõ ràng và sắc nét.

“Em có thể nói cho chị biết lý do của chuyện này không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.