NHỮNG NGÀY MAI ĐẾN KHÔNG CÓ CẬU KỀ BÊN - Trang 138

“Này Akemi, con đang nói cái gì thế hả?” Mẹ Kazuya cất lời như thể

trách móc nhưng chị Akemi đã mở miệng trấn an cô ấy: “Không sao đâu
mẹ! Có khi việc trải qua những giờ phút cuối bên cạnh Kazuya một cách
trọn vẹn thế này lại chính là một phép màu. Hơn nữa con tin chắc rằng
Naeno là một đứa trẻ không biết nói dối đâu mẹ.”

“Chị Akemi, em cảm ơn chị ạ.”

Nói xong câu đó tôi lại tiếp tục gục đầu xuống rồi đứng dậy bước ra khỏi

phòng bệnh. Trông thấy một chiếc ghế dài đặt trên hành lang bệnh viện, tôi
liền tới đó ngồi xuống và thừ người ra. Các mạch máu trong đầu tôi lúc này
cứ như thể đang giật bưng bưng.

Tôi cố tình tránh đi nơi khác để chị Akemi và mẹ chị ấy có thời gian nói

lời chia tay với Kazuya. Đây là việc duy nhất tôi có thể làm cho Kazuya lúc
này… Mặc dù trong lòng cảm thấy rất đau đớn và khổ sở nhưng biết làm
sao được, tôi chỉ còn mỗi một cách như thế. Vậy nhưng không hiểu sao tôi
vẫn không thể rơi nước mắt dù chỉ một giọt.

Thời gian đã trôi qua bao lâu rồi nhỉ?

Tôi bỗng nghe thấy tiếng kêu của chị Akemi và mẹ chị ấy vọng ra từ bên

trong phòng bệnh. Lấy điện thoại ra xem thử thì thấy thời gian chỉ còn đúng
một tiếng đồng hồ. Liệu có thể xảy ra chuyện gì vào lúc này được chứ?!

Vừa lúc tôi bắt đầu nhổm người đứng dậy thì đã thấy chị Akemi mở tung

cánh cửa phòng bệnh với một gương mặt hết sức vui mừng, người tôi bất
giác cứng đờ ra.

“Phép màu, phép màu đã xảy ra thật rồi Naeno ạ! Kazuya, thằng bé đã có

thể mở mắt tỉnh dậy!”.

“Hả?”

“Ơ kìa, em còn đứng ngây ra đó làm gì thế Naeno? Nhanh vào đây mau

lên. Kazuya nó đang gọi tên em này.”

Nghe thấy thế, trống ngực tôi bắt đầu nổi lên thình thịch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.