NHỮNG NGÀY MAI ĐẾN KHÔNG CÓ CẬU KỀ BÊN - Trang 139

Tôi vội vàng phóng ngay vào bên trong phòng bệnh thì thấy mẹ của

Kazuya đang nước mắt nước mũi tèm lem: “Giờ cô đi gọi bác sĩ đến đã
nhé!” Cô ấy vừa đập đập lên vai tôi vừa hấp tấp chạy ra khỏi phòng.

Khi đến gần giường bệnh, tôi thấy Kazuya đã mở mắt nằm đó và đang

nhìn chằm chằm vào tôi.

“Kazuya…”

“Tới đây với tớ nào, Naeno!” Từ trên giường bệnh, Kazuya chầm chậm

dang rộng hai cánh tay ra vẫy gọi tôi.

Không một phút một giây lưỡng lự, tôi phăm phăm chạy ào đến và vùi

mặt vào lồng ngực cậu ấy.

“Kazuya!”

“Xin lỗi cậu nhé, tớ thật sự xin lỗi!”

Nghe những lời thì thầm đó được thốt ra cùng với hơi thở nóng ấm của

Kazuya bên tai, dòng nước mắt mà tôi tưởng chừng như đã khô héo bỗng từ
đâu nhất loạt tuôn ra.

“Kazuya, Kazuya à!”

Tôi nhẹ nhàng rời khỏi người Kazuya, xốc người ngồi dậy chỉnh tề.

Kazuya vẫn ở đấy chăm chú nhìn tôi. Kazuya, người mà tôi hết lòng yêu
thương và mong nhớ đang ở đây, thế nhưng những con số được hiển thị
trên màn hình thiết bị đo chỉ số cơ thể của cậu ấy lại vẫn tiếp tục giảm dần
so với mức lúc nãy tôi đã nhìn thấy. Tôi hiểu rất rõ rằng sẽ không có một
kỳ tích nào xảy ra, đây hẳn chỉ là những khoảnh khắc hồi dương cuối cùng
để cậu ấy có thể cùng mọi người nói lời chia tay.

Tôi đưa mắt nhìn lên đồng hồ treo tường, bây giờ đã là quá mười chín

giờ rồi, chỉ còn khoảng ba mươi phút nữa thôi… Tôi tự nói với bản thân
rằng mình cần phải cứng rắn và mạnh mẽ lên. Naeno lúc này không phải
con người thật của mình, ủ rũ và bi lụy như thế hoàn toàn không phải là
Naeno. Mình nhất định phải tươi tỉnh lên mà tiễn đưa Kazuya rời đi, để cậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.