NHỮNG NGÀY MAI ĐẾN KHÔNG CÓ CẬU KỀ BÊN - Trang 140

ấy không phải bận tâm lo lắng gì về mình hết. Vậy nên việc mình cần phải
làm bây giờ là phấn chấn lên, phải tỏ ra thật bình tĩnh và thật thanh thản.

… Thế nhưng tôi đã hoàn toàn bất lực, không thể khống chế được cảm

xúc thật đang trào dâng trong lòng. Những giọt nước mắt cứ nối tiếp nhau
tuôn rơi lã chã và mọi thứ trước mắt tôi đã biến thành một màn sương nhòe
nhoẹt, lúc này đến cả hình dáng khuôn mặt thân thương của Kazuya tôi
cũng không thể thấy rõ được.

“Naeno!” Kazuya cất tiếng gọi tên tôi bằng một giọng nói thật mỏng

manh.

“Ừ, tớ đây.” Tôi giơ hai tay lên định chùi vội những giọt nước mắt thì chị

Akemi đã bước đến và chìa sẵn ra trước mặt tôi một chiếc khăn tay.

Tôi cầm lấy khăn tay từ chị ấy và cố hết sức để nuốt nước mắt vào trong.

“Ngay từ đầu tớ đã biết rõ mọi chuyện rồi!”

“Hả? Cậu nói gì cơ?”

“Tớ biết là có một thằng nhóc tên Ryu.”

Những lời nói ấy của Kazuya khiến tôi há hốc mồm kinh ngạc trong lúc

đang cố nuốt lấy hơi thở vào trong. Chuyện này rốt cuộc là sao?… Làm
cách nào mà Kazuya có thể biết được về sự tồn tại của Ryu?

Trông thấy vẻ hoang mang và sửng sốt của tôi, Kazuya khẽ mỉm cười.

Tôi chợt nhận ra rằng đã lâu lắm rồi tôi mới lại được thấy chiếc răng khểnh
đáng yêu này của cậu ấy.

“Có lẽ là vì tớ có năng lực cảm nhận được thế giới tâm linh hay sao đấy.

Tớ có thể thấy rõ hình dạng của Ryu và cũng đã nghe được cuộc nói
chuyện giữa cậu và cậu ta khi Ryu xuất hiện trong phòng bệnh này, tớ đã
nghe thấy toàn bộ nội dung những gì hai người trao đổi với nhau.”

“Không thể nào! Cậu đang nói đùa đấy phải không? Nếu thế thì nghĩa là

cậu đã nghe thấy hết tất cả…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.