NHỮNG NGÀY MAI ĐẾN KHÔNG CÓ CẬU KỀ BÊN - Trang 137

“Về lý do thì sau này em nhất định sẽ nói cho mọi người biết. Nhưng bây

giờ xin mọi người hãy tin lời em. Tất cả những điều em nói đều là sự thật
ạ!”

Trước thái độ rất quả quyết ấy của tôi, đến cả mẹ của Kazuya, người vừa

nãy vẫn đang chực chờ để nổi cơn lôi đình, cũng đã không thể thốt thêm
được lời nào.

“Tại sao em lại nói ra những điều như thế hả Naeno?” Chị Akemi

nghiêng mặt tỏ vẻ hồ nghi.

“Về chuyện ấy…” Tôi ngồi thẳng lưng lên và bắt đầu nói, “Chuyện này

theo em nghĩ thì hơi bất công…”

“Bất công?”

“Vâng. Việc chỉ có một mình em được biết trước về thời khắc mà mọi

người phải nói lời chia tay với Kazuya quả thật là rất không công bằng.
Mọi người có quyền không tin vào những điều em nói. Thế nhưng em nói
ra những điều này cũng chỉ vì muốn mọi người thể nói lời tiễn biệt sau
cùng với cậu ấy thật đàng hoàng và trọn vẹn thôi ạ.”

Nghe thấy thế, chị Akemi lại chuyển ánh nhìn từ tôi sang hướng giường

bệnh của Kazuya. Quả thật là các chỉ số đang càng lúc càng hạ xuống rất
thấp.

“Em không muốn mọi người sẽ phải ân hận hay hối tiếc. Em đã từng tin

vào một điều kỳ diệu có thể sẽ xảy ra. Em đã cố hết sức để tìm mọi cách
ngăn không cho chuyện này xảy tới. Thế nhưng… tất cả chỉ là công cốc.
Vậy nên mặc dù biết giờ đây mọi thứ đều đã sắp đi đến kết thúc, em vẫn
muốn nói ra cho mọi người biết. Em muốn mọi người có thể nói lời chia
tay với cậu ấy một cách trọn vẹn nhất.”

Kế từ giây phút đó, một sự im lặng đau đớn bắt đầu bao trùm toàn bộ căn

phòng và tưởng chừng như kéo dài đến vô tận. Rốt cuộc chị Akemi cũng
chầm chậm gật đầu: “Chị hiểu rồi. Chị và mẹ chị sẽ tin những gì em nói.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.