NHỮNG NGÀY MAI ĐẾN KHÔNG CÓ CẬU KỀ BÊN - Trang 49

“Đúng là lẽ ra nên mặc kèm một chiếc váy có cùng họa tiết da báo thì sẽ

hợp hơn nhỉ? Nhưng vì bất ngờ bị đột ngột gọi lên nên trong lúc hoảng loạn
tôi đã mặc thế này rồi tới thẳng đây luôn…”

Tôi không nghĩ là vì gấp gáp nên cô ấy mới mặc như thế… Nhưng trông

thấy biểu hiện có vẻ hoang mang và bối rối của cô ấy nên đành cố nặn ra
một nụ cười để tảng lờ mọi chuyện…

“Từ xưa đến giờ lúc nào tôi cũng thích họa tiết da báo. Trông cũng hợp

với tôi mà nhỉ?”

Trông thấy bộ dạng tôi trong lúc gật đầu lia lịa tỏ vẻ tán thành nhưng hai

mắt vẫn cứ dán chặt vào phần thân trên của người đối diện, cô ấy khoanh
tay lại và khẽ lắc đầu.

“Chắc đây là… Naeno phải không?”

“À, dạ vâng… Còn đây, đây có phải là chị Akemi không ạ?” Tôi chợt

nhớ ra và bật lên thành tiếng.

“Ôi, lâu quá rồi nhỉ!” Chị Akemi vừa reo thật to như thế vừa ôm lấy tôi

chặt cứng.

Thế là cả người tôi bị bao trùm bởi hương nước hoa sực nức của chị

Akemi. Tuổi của chị ấy cách tuổi Kazuya khá xa. Trước đây mỗi khi đến
nhà cậu ấy chơi tôi thường xuyên trông thấy chị Akemi, nhưng kế từ khi
chị ấy đi học cấp ba ở tận Osaka thì chúng tôi chưa có dịp gặp lại nhau lần
nào, bẵng đi chắc cũng được gần năm năm rồi đấy nhỉ? Thế nhưng giờ đây
trông chị Akemi đã có dáng vẻ của một người trưởng thành nên tôi cảm
thấy hơi hồi hộp khi được gặp lại chị ấy thế này. Nếu chị Akemi không nói
giọng vùng Osaka thì có lẽ tôi đã không thể nhận ra được chị ấy. Tôi vừa
suy nghĩ về rất nhiều chuyện như thế vừa nhẹ nhàng lách người rời khỏi
vòng tay chị Akemi.

“Mà chị Akemi ơi, rốt cuộc thì tình trạng của Kazuya thế nào rồi ạ?” Tôi

vừa hỏi vừa huơ huơ cánh tay chỉ về phía phòng bệnh của Kazuya.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.