NHỮNG NGÀY MAI ĐẾN KHÔNG CÓ CẬU KỀ BÊN - Trang 77

Trông thấy vẻ ngượng ngùng của chị Reiko và những nếp nhăn đang

hiện rất rõ nơi giữa đôi mày của chị, tôi vội đỡ lời: “Không sao đâu ạ. Nếu
em cũng ở trong hoàn cảnh như chị, có khi em còn làm cho mọi thứ thành
ra bát nháo hơn thế nữa.”

Nghe những lời an ủi này của tôi, chị Reiko đã có thể nở một nụ cười

nhẹ, nhưng ngay sau đấy lại chuyển sang kiểu cười khổ: “Thằng bé đó hình
như không phải con người đúng không em?”

“Chắc là vậy chị ạ.”

“Bị chị tấn công như thế, không biết cậu ấy có bị thương không?”

Đã ở trong hoàn cảnh này rồi mà chị Reiko vẫn còn có thể suy nghĩ cho

Ryu được, chị ấy quả là một người tử tế. Chị Reiko đã chạy đến bệnh viện
trong cơn hoảng loạn và rồi nhận ra không một ai nhìn thấy sự hiện diện
của mình, đặt trường hợp là tôi thì tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể cư
xử bình tĩnh được giống như chị Reiko.

“Ryu không sao cả. Cậu ấy không phải con người nên sẽ chẳng bao giờ

bị thương đâu.” Tôi đã tự ý trả lời như thế.

“À, ừ… Còn em là…?”

“Em là Morisaki Naeno. Có lẽ em vẫn còn sống.”

“Có lẽ?” Chị Reiko tròn mắt tỏ vẻ khó hiểu.

Chợt nhận thấy câu trả lời vừa rồi của mình rất không phải phép đối với

một người vừa mới đón nhận cái chết như chị Reiko, tôi vội lắc đầu lia lịa
mà giải thích thêm: “À không không. Em vẫn còn sống.”

Nghe tôi sửa lại như vậy, chị Reiko gật gật đầu.

“Còn chị thì đã chết thật rồi nhỉ…”

“… A, dạ…”

“Ừ.” Chị Reiko ngước mặt nhìn lên trời. “Con người như chúng ta ấy

mà, bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.