NHỮNG NGÀY MAI ĐẾN KHÔNG CÓ CẬU KỀ BÊN - Trang 87

Tôi lặp lại câu thần chú này nhiều lần trong đầu và đã diễn tròn vai “một

người bạn” cho đến tận lúc nói lời tạm biệt với Kazuya để rời khỏi phòng.
Vừa đóng sập cánh cửa phòng bệnh sau lưng, tôi cảm thấy như mọi sức lực
đều đã rời ra khỏi cơ thể và tưởng chừng như muốn quỵ xuống ngay tại
chỗ. Tôi rất muốn cứu Kazuya, nhưng nếu cứ thế này thì thời gian còn lại
cũng sẽ không được bao nhiêu. Dù cảm thấy rất hoang mang, như thể bị
nhấn chìm trong cơn mệt mỏi về những điều phi hiện thực đang hiện hữu
xung quanh, tôi vẫn nhất định không cho phép mình thể hiện ra bên ngoài.
Tôi hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra thật mạnh, vừa định sải chân bước đi
thì nhận ra chị Akemi đang ngồi ở băng ghế dài khi nãy tôi vừa ngồi.

“A, chị Akemi…”

“Chị nói chuyện với em một chút được không?”

Tôi gật đầu đáp lại câu hỏi với thái độ rất thản nhiên của chị Akemi. Chị

ấy đứng dậy và bắt đầu bước đi, thấy vậy tôi cũng bước theo sau.

Hôm nay chị ấy không chỉ mặc áo sơ mi mà còn mặc nguyên bộ đồ với

họa tiết da báo. Chị Akemi vẫn giữ im lặng cho tới tận khi chúng tôi xuống
đến tầng một. Khi ra đến sảnh chờ, chị Akemi ngồi xuống một băng ghế dài
cạnh đó, thấy thế tôi cũng ngồi xuống bên cạnh chị ấy. Trời đã tối từ lúc
nào không hay, đèn ở tiền sảnh cũng đã được tắt, chỉ còn lại ánh đèn màu
cam nơi hành lang vẫn được thắp sáng.

“Chị cảm ơn Naeno hôm nay đã lại đến thăm nữa nhé.” Chị ấy cúi đầu,

gập lưng xuống thấp đến độ làm lộ ra chai nước trái cây để trong túi xách.

Sau khi thực hiện xong cử chỉ cảm ơn, chị Akemi lôi từ trong túi ra một

lon bia rồi tu một hơi, chứng kiến cảnh này tôi cũng hơi bối rối.

“Mình làm thế trong bệnh viện liệu có ổn không chị?”

“Ừ, chị biết. Thực ra chị định dẫn em tới chỗ quán rượu đằng kia cơ,

nhưng như vậy lại không đuợc hay cho lắm…”

“Ơ…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.