NHỮNG NGÀY THỨ BA VỚI THẦY MORRIE - Trang 53

bạn. Không cần phải có ngôn ngữ hay thính thị để cảm được điều đó."

Trước khi chương trình kết thúc, Thày Morrie đọc một trong những lá

thư mà thày nhận được. Từ sau khi chương trình "Nightline", ông
nhận được rất nhiều thư. Một lá thư nọ đến từ một bà giáo tại Pennsylvania.
Bà ta dạy một lớp đặc biệt gồm chín học sinh, mỗi em trong lớp đều có mất
một người cha hay mẹ.

“Và đây là lá thư tôi trả lời bà ta" Thày Morrie nói với ông Koppel, sau

khi móc gọng kính lên mũi. "Bà Barbara thân mến... Lá thư của bà làm tôi
cảm động lắm. Tôi cảm thấy việc làm của bà cho các trẻ em mất cha mẹ
thật là quan trọng. Tôi đã mất mẹ ngày tôi rất còn trẻ... "

Bỗng nhiên, trong lúc máy vẫn đang quay, thày Morrie sửa lại gọng

kính. Ông ngừng nói, cắn môi và giọng nghẹn ngào. Nước mắt rơi xuống
mũi ông - "Tôi mất mẹ ngày tôi còn trẻ thơ... Thật là một điều bất ngờ, xót
xa... Tôi ước gì tôi có một nhóm như của bà, để tôi có thể bày tỏ nỗi đau
khổ của tôi. Chắc là tôi đã gia nhập nhóm của bà rồi, bởi vì.... "

Giọng ông đứt quãng.

"... Bởi vì tôi rất cô đơn.... "

"Ông Morrie," Ông Koppel lên tiếng. "Mẹ ông qua đời đã bảy mươi

năm qua. Niềm đau vẫn còn trong lòng ông?"

"Dĩ nhiên rồi. " Thày Morrie thì thào.

CHƯƠNG XII - VỊ GIÁO SƯ PHẦN 1

Lúc đó ông tám tuổi. Tờ điện tín từ bệnh viện tới, và vì cha là một

người Nga tỵ nạn, không đọc được Anh ngữ, nên cậu bé Morrie trở thành
người đưa tin buồn, cậu đọc giấy báo tin mẹ mất như thể một đứa học trò
đang đứng trước lớp học: "Chúng tôi rất tiếc để báo tin cho... " cậu đọc.

Sáng hôm đám táng, thân nhân Morrie bước xuống các bậc thềm của

khu chung cư giới nghèo tại vùng phía đông tỉnh Manhattan. Đàn ông
bận quần áo vét đậm màu, các đàn bà thì khăn voan lưới phủ mặt. Lúc đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.