NHỮNG NGÔI SAO EGHE T1 - Trang 116

- Chỉ mới có một mà thôi. – Đôbô buồn rầu đáp, bởi vì bằng vào cách

phát âm của người giáo sĩ này, ông đã thấy rằng ông ta sẽ chẳng phải là
người có thể thuyết pháp được.

Trong khi quân Thổ từ phía Nam lũ lượt kéo đến và tỏa ra xung quanh

thành phố theo hình móng ngựa, những người dân còn sót lại trong thành
phố đều rút cả lên thành. Phần lớn họ đều là nông dân và thợ thủ công, cả
vợ và con cái họ cũng đi theo.

Trong bất cứ thành phố bị chiếm đóng nào cũng còn sót lại những kẻ

lưỡng lự, họ nói:

- Quân Thổ sẽ chẳng đến đây đâu. Năm nào người ta chả dọa thế gian

như vậy. Nhưng rồi chúng ta già lụ khụ, rồi chết đi mà vẫn không thấy quân
Thổ quấy phá gì ta hơn lũ bọ rầy.

Những kẻ như thế thường bị lụt lội và chiến tranh giết hại nhiều hơn cả.

Họ là lũ con cháu không bao giờ tuyệt diệt của gia đình “còn rỗi chán”

[52]

.

Đôbô cũng chẳng lấy việc họ đến làm phiền. Càng nhiều người càng tốt.

Phụ nữ và trẻ em tuy không phải là loại khách được ưa thích trong thành,
nhưng cũng không thể đuổi họ đi được. Vả lại ngần ấy chiến sĩ cũng cần
phải có bàn tay phụ nữ. Vậy thì cứ để cho họ đến.

Người ta phân phối phụ nữ vào các nhà bếp, các lò nướng bánh. Bác

Sukan chỉ chỗ cho tất cả mọi gia đình. Có chỗ mười người, hai chục người
phải sắp xếp cho ở trong một phòng. Nói cho cùng, người ta cũng chỉ cần
chỗ ngủ ban đêm mà thôi, một chỗ để có thể đặt gói quần áo xuống.

Còn đám đàn ông thì Mectsei tập trung vào góc pháo đài ở cổng và

chừng nào họ chưa tuyên thệ như những người lính, họ vẫn chưa được phép
đi sâu hơn vào phía trong thành.

- Chà, - một tay chủ ruộng nho ở Eghe nói sau buổi lễ tuyên thệ - thì

chúng tôi vào đây chính là để bảo vệ thành chứ còn gì nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.