NHỮNG NGÔI SAO EGHE T1 - Trang 127

cảnh cuống quýt của bọn tốpsi đằng sau công sự khiến quân dân trong thành
cười ồ cả lên.

- Thế nào bác, - Đôbô vui vẻ nói với Xexey – bác đã hiểu tại so hôm

qua chúng ta không bắn chưa?

Và ông đứng dạng hai chân trên mặt lũy, hai tay đưa lên vân vê bộ ria

mép.

Dân thành chẳng đến nỗi giật mình như Đôbô lo ngại. Eghe - kể từ khi

loài người phát minh ra thuốc súng - vốn là thành phố nghiện bắn súng nhất
thế giới. Ngày nay nơi đây vẫn không thể nào tưởng tượng được một hội hè,
một cuộc thực tập cứu hỏa, một cuộc thi hát, một buổi liên hoan ngoài trời,
một buổi diễn văn nghệ nghiệp dư mà trước khi khai mạc người ta lại
không bắn đại bác. Nơi đây, đại bác thay thế cho biển quảng cáo và áp
phích. Mà dù đôi khi có áp phích đi chăng nữa người ta vẫn không bỏ qua
đại bác. Trong thành lúc nào cũng có một vài khẩu đại bác bắn ria đặt trên
bãi cỏ, ai muốn bắn thì bắn. Vậy làm sao những người dân Eghe lại giật
mình cho được?

Trong thành cả thảy chỉ có một người khi nghe tiếng đại bác đầu tiên đã

ngã lộn từ trên ghế xuống và kêu lên oai oái. Dù tôi không nói chắc độc giả
cũng dễ đoán ra được đó là ai.

Các chiến sĩ ta liền chộp ngay lấy cơ hội đó, lôi đức ông kia ra khỏi xó

nhà và kéo lên pháo đài trong bộ áo đônman vàng, quần đỏ, mũ chiến trên
đầu và đôi chân đi đất. Trên pháo đài, hai chiến sĩ giữ lấy chân, một người
nữa giơ lưng đỡ lấy lưng của đức ông. Họ kêu to lên gọi bọn Thổ:

- Chúng mày bắn vào đây này!

Cảnh nạp đạn gã xigan còn chịu đựng được, nhưng khi khẩu đại bác lại

gầm lên thì gã giật tay ra và với một cú nhảy dựng tóc gáy, gã lao xuống
khỏi giàn gỗ. Xuống đến đất, trước tiên gã sờ mình sờ mẩy xem đạn đại bác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.