NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 850

răng: hai francs; 3 cái răng: hai francs 50 centimes. Đừng bỏ lỡ cơ hội”. (Câu

“Đừng bỏ lỡ cơ hội” có nghĩa là hãy nhổ cho nhiều răng vào). Hắn có vợ và

đã có con. Hắn không biết vợ và các con hắn bây giờ ở đâu. Hắn đã bỏ rơi vợ

con như người ta đánh mất chiếc khăn tay. Một ngoại lệ rất quý giá trong xã

hội đen tối của hắn: Hắn đọc báo. Một hôm, khi hắn còn có vợ và con cùng ở

với hắn, trong gian hàng lưu động của hắn, hắn đã đọc trên báo Le Messager

cái tin một bà mẹ sinh ra một hài nhi có cái mồm bê, hài nhi đó có thể nuôi

được. Hắn đã kêu to lên: “Đây là cả một cái gia tài! Sao vợ ta chẳng khôn

khéo cho ta một đứa con như thế này nhỉ?” Từ đó hắn đã bỏ tất cả, để “kinh

doanh Paris”. Kinh doanh Paris là thuật ngữ của chính hắn.

Claquesous là cái gì? Claquesous là đêm tối. Hắn chỉ xuất hiện khi bầu

trời đã đen xịt, buổi tối hắn từ cái lỗ của hắn chui ra, rồi lại chui vào cái lỗ ấy

trước khi ngày rạng. Cái lỗ ấy ở đâu, chẳng ai biết. Trong đêm tối dày đặc

nhất, khi nói chuyện với đồng đảng của hắn, hắn cũng quay lưng lại. Tên hắn

có phải là Claquesous không? Không. Hắn bảo tên tôi là Pas Du Tout.

[217]

Nếu thình lình có một cây đèn sáng, tức thì hắn đeo mặt nạ vào. Hắn nói

giọng bụng. Babet bảo: “Claquesous là một con thú ăn đêm có hai giọng”.

Claquesous, con người mơ hồ, lang thang, ghê gớm. Người ta không chắc là

hắn có một cái tên. Claquesous chỉ là một mệnh danh; người ta cũng không

chắc là hắn có một giọng nói của hắn, cái bụng của hắn nói nhiều hơn cái

miệng. Người ta cũng không chắc là hắn có một gương mặt, người ta mới

nhìn thấy được cái mặt nạ của hắn thôi. Hắn ở đó, rồi biến đi như một cái

bóng; những xuất hiện của hắn là từ dưới đất chui lên.

Một con người rùng rợn, đó là Montparnasse. Montparnasse là một đứa

trẻ con chưa đến hai mươi tuổi, một khuôn mặt xinh, cặp môi như những trái

anh đào, một mái tóc đen đẹp, mắt sáng ánh mùa xuân. Hắn có đủ tật xấu và

đang vươn đến tất cả mọi tội ác. Đã nếm cái vị ác, hắn đâm ra thèm khát cái

hung tàn. Một thằng nhóc biến thành tên đểu cáng, tên đểu cáng thành kẻ sát

nhân. Nó xinh trai, “kiều mị”, duyên dáng, khỏe, lười, hung dữ. Mũ của nó

vành bên trái hơi cong hớt lên, để lộ một mớ tóc, theo kiểu 1829. Nó sống

bằng ăn cướp. Cái áo khoác dài của nó may theo kiểu đẹp nhất, nhưng đã

sờn. Montparnasse đẹp hình người khoác y phục mẫu, nhưng có vẻ nghèo

đói và có dáng đã giết người. Nguyên nhân của mọi tội giết người của hắn là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.