NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 1063

Ông già đành phải trả lời, mắt cứ nhìn xuống đất:

— Cái gì đó bà Plutarque?

Bà Plutarque lại lên tiếng lần nữa làm cho ông già phải bắt chuyện.

— Chủ nhà họ không bằng lòng.

— Tại sao?

— Ta nợ họ đến ba quý rồi.

— Ba tháng nữa ta sẽ nợ họ bốn quý.

— Người ta bảo sẽ mời ông ra ngủ ngoài trời.

— Vâng, tôi sẽ ra.

— Bà hàng hoa quả cũng đòi tiền. Bà ấy không chịu để ta vác củi không

của bà ấy nữa. Mùa lạnh này ông lấy gì mà sưởi? Nhà ta sẽ không có củi.

— Có mặt trời.

— Bác hàng thịt cũng không bằng lòng bán chịu nữa.

— Thế cũng tốt, vừa đúng lúc đấy. Tôi ăn thịt thấy hơi đầy bụng. Khó

tiêu lắm.

— Thế thì chúng ta còn ăn gì?

— Bánh mì.

— Bác hàng bánh đòi phải trả bớt một ít và bảo không tiền thì không

bánh.

— Cũng được.

— Ông sẽ ăn thứ gì?

— Chúng ta có táo trên cây kia.

— Nhưng không tiền không của như thế này thì làm sao mà sống được hử

ông.

— Tôi không có.

Bà lão bỏ đi, ông già ngồi lại một mình. Cụ đâm ra suy nghĩ. Gavroche

cũng suy nghĩ phần mình. Trời vừa tối. Kết quả đầu tiên của sự suy nghĩ ở

Gavroche là đáng lẽ leo qua hàng giậu thì chú lại ngồi xổm dưới chân giậu.

Ở đấy cành cây xòe ra, có chỗ trống.

“Ồ, lại một chái nhà!" Chú nghĩ bụng và chui vào đấy. Chỗ chú ngồi gần

như sấp lưng với chiếc ghế ông cụ Mabeuf, chú nghe rõ hơi thở ông già.

Chú cố ngủ để trừ bữa. Ngủ gà ngủ vịt, vừa ngủ chú vừa theo dõi tình

hình. Hoàng hôn phủ một màn trắng mờ lên mặt đất, con đường nhỏ nổi rõ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.