về việc gì! Hôm ấy đúng là ngày thứ sáu. Phải chăng chú bé nói về cái ngày
cuối cùng mà chú được ăn tối, cách đây ba hôm.
Trong hiệu có lò sưởi ấm áp, bác phó đương cạo mặt cho một khách
hàng. Thỉnh thoảng bác liếc nhìn ra tên kẻ thù tức là chú bé rét xo và trâng
tráo. Chú bé hai tay thọc túi nhưng trí thì chắc đã ra ngoài vỏ não từ bao giờ.
Trong lúc Gavroche ngắm nhìn tượng cô dâu, tủ kính và những bánh xà
phòng Anh, chợt có hai đứa bé đến, một đứa lớn một nhỏ nhưng đều bé hơn
Gavroche, một thằng độ bảy tuổi, một thằng năm. Chúng nó ăn mặc cũng
khá. Chúng rụt rè vặn quả nắm rồi đi vào hiệu. Miệng chúng lẩm nhẩm cái gì
như là một tiếng rên hơn là một lời cầu khẩn. Chúng xin cái gì không biết, có
lẽ chúng xin ăn. Hai đứa cùng nói một lúc. Chúng nó nói cái gì không nghe
rõ vì thằng bé vừa nói vừa khóc, thằng lớn vừa nói răng vừa va vào nhau
cồm cộp. Người phó cạo ấy quay lại vẻ mặt giận dữ. Không rời bỏ con dao
nơi tay, ông lấy tay trái xô thằng lớn, lấy đầu gối đẩy thằng nhỏ ra tận ngoài
đường, rồi đóng sầm cửa lại mà bảo:
— Đồ quỷ, tự nhiên đem gió lạnh vào nhà người ta.
Hai đứa bé vừa đi vừa khóc. Có đám mây bay tới hạt mưa bắt đầu rơi lác
đác.
Gavroche chạy theo chúng, gọi:
— Hai thằng kia, chúng mày làm sao thế?
Thằng lớn đáp:
— Chúng tôi không có chỗ ngủ.
— Có thế thôi à? Tưởng là gì cơ! Có thế mà cũng khóc được. Hai đứa
mày còn khờ quá.
Chú lấy giọng kẻ cả, vừa cao đạo vừa ỡm ờ, xúc động, dịu dàng và che
chở, chú bảo:
— Oắt con, thôi đi về với tao.
Thằng lớn nói:
— Thưa ông, vâng.
Thế là hai thằng bé đi theo Gavroche như đi theo một vị Tổng Giám Mục.
Chúng không khóc nữa. Gavroche dắt chúng đi ngược phố Saint Antoine, về
hướng nhà lao Bastille. Gavroche vừa đi vừa quay nhìn hiệu tên thợ cạo một
cách tức tối. Chú lầm bầm: “Con ngợm ấy thực chẳng có chút nhân tình