tiêu quá một xu về khoản ánh sáng. Nằm xuống là phải ngủ. Chúng mình
không có thì giờ đâu để đọc truyện của ông De Kock. Với lại chong đèn thì
ánh sáng có thể lọt qua khe hở ở cửa ra vào, tụi cớm dễ nhìn thấy.
Chỉ một mình thằng anh là dám chuyện vãn đối đáp với Gavroche. Nó rụt
rè góp một ý kiến:
— Với lại, tàn lửa có thể rơi xuống chiếu rơm, phải đề phòng không thì
cháy nhà.
— Người ta không nói cháy nhà, người ta nói om xó.
Cơn giông càng thêm dữ dội. Giữa hai hồi sấm sét rền vang, người ta
nghe rõ tiếng mưa rào đập chan chát vào lưng con quái vật. Gavroche nói:
— Cứ mưa, tha hồ mưa đi! Không gì vui bằng nghe tiếng nước trong bình
chảy dọc theo cột nhà. Mùa đông ngu lắm: Mất công mất của mà chẳng ướt
được ai. Cái lão già xách nước thấy mất công toi bèn tức tối làm ầm lên.
Gavroche là một triết gia thế kỷ XIX nên thừa nhận hết hậu quả của sấm
sét. Nó vừa nhắc đến sét thì một làn chớp dài lòe lên lóa cả mắt, do khe nứt
mà vào tận bụng voi, tiếp theo ngay một tiếng sét dữ dội. Hai thằng bé kêu
một tiếng và vùng dậy mạnh quá làm cho tấm màn suýt bật ra. Gavroche
quay cái mặt gan góc lại phía chúng và thừa dịp tiếng sét nổ mà cười lên
khanh khách.
— Yên, lũ trẻ bay, yên. Đừng có giẫy khỏe quá mà đổ nhà. Sấm chính
tông ấy, sấm thế mới là sấm chứ! Không phải là sấm chớp nhì nhằng. Hoan
hô Chúa! Không kém sấm ở rạp Ambigu là mấy.
Nói xong Gavroche lo chữa lại màn, nhẹ tay đẩy hai đứa bé nằm xuống,
rồi ấn lên đầu gối chúng để cho chúng duỗi thẳng chân ra.
— Trời đã thắp đèn lên thì ta có thể tắt đèn ta được. Ngủ đi, hai ông mãnh
ạ. Nằm mà không ngủ là không tốt. Sáng ra lỗ mũi lỗ mồm của chúng mày
sẽ nặng mùi, nói như bọn trưởng giả thì mồm chúng bay sẽ thối. Quấn chăn
cho kín đi. Tao sắp tắt đèn đây. Xong chưa?
Thằng lớn đáp khe khẽ:
— Xong rồi. Chỗ tôi tốt lắm. Rất êm, như có độn lông chim ở dưới đầu.
— Ai lại gọi đầu. Phải nói sỏ.
Hai đứa bé ôm rịt lấy nhau. Gavroche thu vén nốt cho chúng, kéo chăn
lên tận tai chúng rồi đọc câu phù chú này lần thứ ba.