NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 1128

Brujon bảo:

— Cho khéo! Đứng nép cả vào đây đi. Nói ba điều bốn chuyện rồi chia

tay ngay mới được. Này, ở phố Plumet có một vụ xem chừng hay ra phết:

Phố vắng, nhà trơ trọi, chấn song cửa vào vườn mục nát và trong nhà chỉ có

đàn bà thôi.

— Ồ! Thế sao lại không? - Thénardier hỏi.

Babet đáp:

— Cái đĩ của mày, con Éponine, đã đi thăm dò.

— Nó đã đưa một chiếc bánh quy về cho con mụ Magnon, - Gueulemer

bảo. - Ở đây chẳng nước mẹ gì đâu!

— Cái đĩ chẳng đần độn đâu, -Thénardier nói. - Tuy vậy cũng phải đến

xem sao.

— Đúng, đúng đấy, - Brujon nói. - Phải xem lại thế nào.

Trong lúc chúng nói chuyện, chẳng đứa nào để ý đến chú bé Gavroche

ngồi trên trụ đá. Chú đợi một chốc, có lẽ đợi cho bố quay lại, nhưng đợi

không được, chú xỏ giầy vào chân và nói:

— Xong rồi chứ? Các ông tướng không cần tớ nữa phải không? Các

tướng thoát nạn rồi. Ta đi đây. Ta phải về đánh thức hai thằng bé nhà ta dậy.

Thế rồi nó đi.

Năm người lần lượt bước ra ngoài giậu. Khi Gavroche đã khuất ở khúc rẽ

qua con đường Khiêu Vũ, Babet bấm Thénardier, hỏi:

— Lúc nãy mày có nhìn thằng oắt không?

— Thằng oắt nào?

— Thằng oắt đã leo lên ngọn tường đem dây lên cho mày ấy mà.

— Không nhìn kỹ lắm.

— Ồ! Tao cũng không biết cho chắc, nhưng hình như con mày đó.

— Vậy à? - Thénardier nói - mày thấy thế ư?

Rồi hắn đi thẳng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.