NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 1126

Montparnasse nói.

— Những ba tầng gác. - Brujon buột miệng.

Từ nhà gỗ, có một ống khói bằng thạch cao đâm lên và dựa theo bức

tường cũ, lên thẳng gần tới chỗ Thénardier nằm. Cái ống khói ấy rạn lở cả

hẹp lắm.

Montparnasse nói:

— Có thể theo ống khói ấy mà lên.

— Theo ống ấy? - Babet kêu. - Một tướng thì không thể. Phải là một tốt

mới được. (Người lớn; Bé con)

Brujon phụ hoạ:

— Phải có một chú ranh.

— Tìm đâu ra chú tép! - Gueulemer bảo.

— Hãy gượm, - Montparnasse nói. - Tớ có rồi.

Hắn nhẹ tay hé mở cửa rào, nhìn xem cho chắc là không có ai đi qua rồi

mới cẩn thận lách mình bước ra, khép cửa lại và nhắm hướng ngục Bastille

mà chạy.

Bảy tám phút trôi qua, đối với Thénardier là bảy tám nghìn thế kỷ. Babet,

Brujon, Gueulemer không hé răng nói nửa lời. Cánh cửa lại hé mở,

Montparnasse trở về, mồm thở hồng hộc, Gavroche theo sau. Trời vẫn mưa

trên đường vắng ngắt.

Chú bé Gavroche bước vào, mắt thản nhiên nhìn mấy bộ mặt kẻ cướp.

Nước mưa từ trên đầu chú chảy giọt xuống. Gueulemer hỏi Gavroche:

— Oắt! Mày là một thằng người đấy chứ?

Gavroche nhún vai đáp:

— Oắt như tớ là người, người như các chú là oắt.

— Ranh lém lắm! - Babet khen.

Brujon thêm:

— Ranh mà ranh Paris thì không phải ranh rơm ranh rạ đâu nhé!

— Các ông tướng cần gì? - Gavroche hỏi.

— Leo ống này. - Montparnasse đáp.

Mấy thằng kia nói tiếp nhau:

— Với cái dây.

— Và buộc dây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.