NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 1317

— Không.

— Éponine đây.

Marius vội vàng quỳ xuống. Đúng là cô bé đáng thương ấy. Cô đã cải

trang làm đàn ông.

— Làm sao cô lại ở đây? Cô làm gì ở đây?

— Em chờ chết, - Cô đáp.

Có những tiếng cũng như những sự việc xảy đến thình lình làm cho kẻ

đang mệt lử cũng phải tỉnh người. Marius giật mình kêu lên:

— Cô bị thương! Thong thả, để tôi mang cô vào trong nhà. Anh em họ

băng bó cho. Có nặng không? Phải xốc thế nào để cho cô khỏi đau đây? Cô

đau chỗ nào? Ai cứu người ta với! Trời ơi! Chứ cô đến đây làm gì?

Và chàng thử luồn cánh tay xuống dưới lưng để đỡ cô lên. Khi đỡ lên,

chàng chạm phải bàn tay cô. Cô kêu một tiếng khe khẽ.

— Tôi làm cô đau phải không?

— Tí thôi.

— Tôi chỉ đụng khẽ vào bàn tay cô kia mà.

Cô giơ bàn tay ra trước mắt Marius, chàng nhìn thấy ở giữa lòng bàn tay

có một lỗ đen ngòm. Chàng hỏi:

— Tay cô sao thế?

— Thủng.

— Thủng?

— Phải.

— Vì gì?

— Vì đạn bắn.

— Sao lại bị bắn?

— Ông có thấy một khẩu súng nhằm bắn ông không?

— Có, và một bàn tay bịt lấy miệng súng.

— Bàn tay em đấy.

Marius rùng mình.

— Sao lại điên thế! Tội chưa! Nhưng cũng may đấy, nếu chỉ thế thì cũng

không sao. Để tôi cõng cô vào trong giường. Anh em băng cho, thủng bàn

tay thì chả chết chóc gì đâu.

Cô thì thào:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.