NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 1319

mở vòi.

Marius nhìn kỹ cô bé đau khổ, trong lòng thương xót vô hạn. Bỗng nhiên

cô kêu:

— Ối! Nó lại ra. Ngạt thở quá!

Cô cầm cái áo blouse lên, cắn chặt lấy, hai chân cứng đờ trên mặt đường.

Vừa lúc ấy tiếng hát trong trẻo của Gavroche lại vang lên trong chiến lũy.

Cậu bé đứng lên bàn để lắp đạn vào súng và véo von bài hát nhân dân ưa

thích lúc bấy giờ:

«Thấy bóng Lafayette

Chú sen đầm la chí chết:

Chạy đi! Chạy đi! Chạy đi thôi!»

Éponine nhổm dậy, lắng nghe rồi lẩm bẩm:

— Đúng nó.

Cô quay ra Marius:

— Thằng em tôi đấy. Đừng để cho nó trông thấy tôi. Nó mắng chết.

— Em cô? Ai là em cô?

Marius vừa hỏi vừa nghĩ đến nhiệm vụ đối với gia đình Thénardier mà bố

mình trối lại, và thấy trong lòng đau đớn và chua xót.

— Thằng bé.

— Chú bé đang hát đấy ư?

— Phải.

Marius định đi. Éponine vội ngăn lại:

— Ồ! Khoan đi đã, bây giờ thì không còn lâu đâu!

Cô gần như ngồi nhổm dậy hẳn. Tiếng cô đã rất yếu và xen lẫn những

tiếng nấc. Chốc chốc hơi thở kéo khò khè làm cô phải ngừng nói. Cô cố hết

sức ghé mặt cô sát mặt Marius và nói bằng một giọng khác thường:

— Này, em không trêu ông đâu nhé. Có cái thư cho ông em còn bọc trong

túi đây. Đưa từ hôm qua. Người ta bảo đem bỏ bưu điện, nhưng em giữ lại.

Em không muốn nó đến tay ông. Nhưng e rằng chốc nữa gặp nhau trở lại,

ông lại giận em cũng nên. Vì nhất định chúng ta sẽ gặp nhau lại phải không?

Thôi, ông cầm lấy bức thư đi.

Bàn tay bị thủng của cô run giật đưa lên cầm tay Marius, nhưng hình như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.