NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 1337

— Nào, nhìn con hổ nào.

Chú say sưa nhìn một lát, rồi quay lại phía Jean Valjean, đưa trả đồng bạc

và cất giọng oai nghiêm nói:

— Này ông tư sản, tôi thích đập vỡ đèn phố hơn, ông cầm lại con thú dữ

của ông đi. Không mua chuộc được tôi đâu. Thứ bạc này thế mà có vuốt đấy,

có năm vuốt, mặc, nó không cào được tôi đâu.

Jean Valjean hỏi:

— Em có mẹ không?

— Chắc là có hơn không, - Gavroche đáp.

— Thế thì giữ đồng bạc này về đưa cho mẹ em. - Jean Valjean bảo.

Gavroche cảm thấy lòng mình xúc động. Với lại chú vừa nhận ra người

đang nói chuyện với chú đầu không có mũ, nên chú thấy tin tin.

— Thực à? Không phải là cho tiền để tôi khỏi đập vỡ đèn à?

— Em muốn đập thì cứ đập.

— Ông tốt lắm. - Gavroche nói.

Và chú bỏ đồng năm francs vào túi. Ông già dần dần làm chú thêm tin

cậy. Chú hỏi thêm:

— Ông có ở phố này không?

— Phải, em hỏi làm gì?

— Ông có thể chỉ cho tôi nhà số 7 không?

— Hỏi nhà số 7 làm gì?

Chú bé sợ đã lỡ lời, dừng lại. Chú thọc mạnh năm ngón tay vào đầu tóc,

trả lời cụt ngủn:

— À! Như thế đấy.

Một ý nghĩ thoáng qua trong trí Jean Valjean. Con người đang lo hoảng

cũng có những phút sáng suốt như thế. Ông bảo chú bé:

— Có phải em mang cho tôi cái thư tôi đang đợi không?

— Ông ấy à? - Gavroche nói. - Ông có phải là đàn bà đâu?

— Bức thư gửi cho cô Cosette chứ gì, có phải không?

Gavroche lẩm bẩm:

— Cosette? Phải, hình như là cái tên quái quỷ như thế thực.

— Thế thì chính tôi có nhiệm vụ trao lại bức thư cho cô ta đây. Em đưa

đây cho tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.