NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 1338

— Vậy chắc ông phải biết tôi được lệnh từ chiến lũy đến đây?

— Biết chứ.

Gavroche thọc tay vào túi móc ra miếng giấy gấp tư. Rồi đứng nghiêm

chào:

— Phải tôn trọng bức thông điệp. Của Chính Phủ lâm thời đấy.

Jean Valjean giục:

— Đưa đây.

Gavroche cầm tờ giấy giơ cao lên trên đầu:

— Chớ có tưởng là thư tình nhé. Gửi cho một người đàn bà, nhưng là gửi

cho toàn thể nhân dân đấy. Bọn chúng tôi, chúng tôi chiến đấu, và chúng tôi

tôn trọng nữ giới. Chả như ở chốn cao sang, sư tử lại đi biên thư tình cho lạc

đà đâu.

— Đưa đây.

Gavroche nói tiếp:

— Thật tình, trông ông có vẻ người tốt thật.

— Đưa mau.

— Đây, cầm lấy.

Và chú trao tờ giấy cho Jean Valjean:

— Nhanh lên, ông cụ Chosette ơi, cô Cosette đang chờ đấy.

Gavroche lấy làm thích chí khi bịa ra được tiếng ấy.

Jean Valjean hỏi:

— Thư trả lời có phải mang đến Saint Merry không?

Gavroche đáp:

— Ông dẫn xác đến đó để cho vỡ ra như bánh xốp à? Thư này từ chiến

lũy phố Chanvrerie đến đấy. Thôi tôi trở về đằng ấy đây. Chào đồng bào.

Nói xong, Gavroche bỏ đi, hay đúng hơn, vỗ cánh bay trở về chỗ mình

vừa thoát ra. Chú lặn vào đêm tối nhanh vun vút như một viên đạn xuyên

thủng bóng đêm. Phố L’Homme Armé trở lại im lìm, vắng vẻ. Trong nháy

mắt, chú bé lạ lùng mang trong mình cả bóng tối lẫn mơ mộng ấy, đã chìm

sâu trong khoảng nhà cửa đen ngòm và mất hút như làn khói tan vào trong

bóng đêm. Mấy phút sau khi chú mất hút, giá không có tiếng kính vỡ toang

và tiếng đèn rơi xuống đường làm cho các nhà thị dân bực bội phải giật mình

thức dậy lần nữa thì người ta có cảm tưởng là nó đã biến thành mây khói và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.