NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 142

XI

HÀNH ĐỘNG

Jean Valjean nghe ngóng. Yên lặng như tờ. Anh lấy đầu ngón tay đẩy khẽ

cánh cửa, nhẹ nhàng, lén lút và ngại ngùng như con mèo muốn tìm lối vào.

Cánh cửa êm ái và lặng lẽ rộng thêm một tí.

Chờ một lát, anh lại đẩy thêm cái nữa, lần này mạnh tay hơn. Cửa lại lặng

lẽ mở rộng thêm, đủ cho anh lách mình qua. Nhưng gần đó lại có cái bàn con

chìa ra làm vướng lối đi. Jean Valjean thấy khó khăn. Phải cố làm cho cửa

mở rộng hơn nữa. Anh quả quyết, đẩy cánh cửa lần nữa mạnh hơn hai lần

trước. Chiếc bản lề khô dầu tự nhiên kẹt lên một tiếng dài trong đêm tối.

Jean Valjean giật nảy mình. Tiếng kẹt cửa vang vào tai anh nghe to và

ghê rợn như tiếng kèn hiệu lệnh ngày phán xét cuối cùng. Trong phút đầu

tiên ấy mọi sự đều phóng đại một cách kỳ quái; anh tưởng chừng như chiếc

bản lề vừa tỉnh dậy và đột nhiên do một sức sống đáng sợ, đang sủa lên như

chó để báo có trộm vào, đánh thức mọi người. Anh đứng sững lại, run rẩy,

hoảng hốt, bàn chân đang nhón bỗng xịu xuống đất. Mạch máu hai bên thái

dương giật như búa bổ, ngực thở phì phò như tiếng gió lùa trong hang núi.

Anh đinh ninh thế nào tiếng rít ghê gớm của cái bản lề giận dữ ấy cũng sẽ

làm rung chuyển cả nhà cửa như một trận động đất: Cánh cửa bị đẩy đã kêu

lên để báo động, ông già sắp trở dậy, hai bà già sắp hô hoán lên, xóm giềng

sẽ đến tiếp cứu; chỉ mươi mười lăm phút sau, cả thành phố sẽ náo động, cảnh

sát sẽ được huy động. Trong giây lát, anh thấy mình nguy đến nơi.

Anh đứng trơ ra như pho tượng, không dám cử động. Mấy phút trôi qua.

Cánh cửa đã mở toang ra rồi. Anh liều nhìn vào trong phòng. Vẫn yên lặng

cả. Anh lắng tai nghe. Không có tiếng cựa quậy. Tiếng kẹt cửa không làm ai

thức giấc cả. Cơn nguy hiểm đầu tiên đã qua, trong lòng anh còn hồi hộp lạ

thường. Nhưng anh không lùi. Ngay những lúc nguy ngập nhất, anh có bao

giờ chịu lùi đâu. Anh chỉ tính làm thế nào cho chóng xong. Anh tiến lên một

bước, vào hẳn trong phòng.

Trong phòng im lặng như tờ. Chỉ thấy rải rác chỗ này chỗ kia những hình

lờ mờ không rõ. Ban ngày thì rõ đó là mớ giấy bày la liệt trên bàn, những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.