bây giờ tưởng không còn ngôn ngữ nào có thể tả rõ được. Viên đội nói:
— Bẩm Đức Cha, hóa ra tên này nói thật? Chúng tôi gặp nó đang đi như
có ý chạy trốn. Chúng tôi bắt giữ lại để khám thì thấy có bộ đồ bạc này…
Ông Giám Mục cười, ngắt lời y:
— Và anh ấy nói rằng đêm hôm qua anh ấy ngủ ở nhà một ông cố đạo già
và ông ấy đã cho anh chứ gì? Tôi đoán ra thế. Rồi các ông giải anh ta đến
đây phải không? Lầm rồi.
— Nếu vậy, chúng tôi có thể tha cho hắn đi chứ?
— Hẳn rồi.
Bọn lính buông Jean Valjean ra. Anh lùi lại ngơ ngác như người mơ ngủ,
lắp bắp nói không ra tiếng:
— Tha cho tôi thật à?
Một người lính nói:
— Phải, tha cho mày đấy, mày không nghe thấy à?
Ông Giám Mục lại nói:
— Này, anh cầm nốt hai cây chân đèn rồi hãy đi nhé! Đèn đây.
Ông đến chỗ lò sưởi, lấy hai cây đèn và đem lại cho Jean Valjean. Hai
người đàn bà lặng yên đứng nhìn không nói không rằng, không có một cử
chỉ nào muốn ngăn trở ông Giám Mục.
Jean Valjean run bần bật. Như cái máy, anh giơ tay cầm lấy đôi đèn, mặt
mày ngơ ngác. Ông Giám Mục nói:
— Thôi, chúc anh lên đường bình yên. Nhân thể, lần sau anh có trở lại
đây, nhớ không cần phải qua phía vườn. Cứ cửa lối qua phố mà đi. Ngày
đêm lúc nào ra vào cũng được, cửa chỉ cài có cái then thôi.
Rồi ông quay về phía bọn cảnh sát:
— Thôi, các ông có thể về được rồi.
Bọn lính đi ra.Jean Valjean như người sắp ngất.
Ông Giám Mục lại gần, khẽ bảo:
— Đừng quên, đừng bao giờ quên rằng anh đã hứa với ta sẽ dùng chỗ tiền
này để trở thành con người lương thiện nhé.
Jean Valjean không nhớ có hứa với ông Giám Mục điều gì hay không.
Anh cứ đứng ngây người ra. Ông Giám Mục đã nhấn mạnh vào câu mình
nói. Bây giờ bằng một giọng thật trang nghiêm, ông lại nói thêm: