chó săn ấy chụm lại và thầm thì.
Bọn chó săn bàn xong, kết luận rằng chúng đã nghe lầm, chẳng có tiếng
động nào cả, chẳng có gì hết; không cần chui vào cống cái mất thì giờ vô ích.
Phải mau mau đi về phía Saint Merry; có việc gì đáng làm hoặc có “bọn
Cách Mạng” nào để phát hiện thì cũng chỉ ở phía ấy mà thôi.
Lâu lâu các đảng phái lại thay tiếng cho những lời thóa mạ của họ. Năm
1832, tiếng “bọn Cách Mạng” là tiếng dùng quá độ giữa các danh từ “tụi
Cộng Hòa” đã mòn và “lũ mị dân” hồi đó hầu như chưa dùng, về sau rất đắc
dụng.
Viên đội trưởng hạ lệnh rẽ trái theo cái triền đổ về phía sông Seine. Nếu
bọn chúng có ý định chia làm hai tốp, đi theo hai hướng, tất Jean Valjean bị
bắt. Thật là hú vía! Có lẽ Sở Cảnh Sát đã chỉ thị cấm đội tuần tra không được
phân tán, sợ xảy ra một cuộc chiến đấu mà phía người bạo động quá đông.
Đội tuần tra bỏ đi, để Jean Valjean ở lại đằng sau. Jean Valjean chẳng nhìn
thấy gì hết, chỉ thấy bỗng nhiên ngọn đèn quay đi rồi biến mất.
Trước khi quay đi, viên đội trưởng còn bắn một phát súng về hướng họ
không đi, cho lương tâm cảnh sát của y khỏi day dứt. Tiếng nổ dội từ cống
này sang cống khác, tưởng như tiếng sôi bụng trong khúc ruột khổng lồ. Một
mảnh vôi rơi xuống rãnh nước kêu lõm bõm cách Jean Valjean vài bước, báo
cho ông biết viên đạn bắn trúng vòm cống trên đầu. Những bước đi từ từ,
thận trọng bì bõm trong rãnh nước còn vang lại một lát, rồi càng xa càng
lắng dần. Những bóng đen ấy đi vào bóng tối, ánh sáng chiếc đèn làm thành
một vòng tròn chập chờn trên vòm cống càng mờ nhạt dần rồi mất hẳn; bây
giờ lại im lặng hoàn toàn, tối đen như mực; trong bóng tối lại chỉ là mù với
điếc. Jean Valjean chưa dám động đậy, cứ nép vào trong tường rất lâu, tai
nghe ngóng, mắt căng ra nhìn theo những bóng ma tuần hành tan dần trong
bóng tối.