NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 1536

đuôi đứt đi rồi. Được. Ông bảo con ăn thịt thì con lại trả lời: “Nhân thể tôi

muốn lấy vợ”. Chuyển đề hay quá! Con nhất định gây chuyện chứ gì! Con

không biết là ông rất nhát gan ư? Kết quả như con nghĩ thế nào? Con bực tức

hắn? Con không ngờ ông lại ngốc hơn con, thế là cụt hứng, cái bài diễn văn

của ông trạng sư thế là mất toi, ức thế. Đã thế, mặc kệ, cứ khùng lên con

muốn gì, ta cũng ừ, thế là hết cả. Khùng đồ nỡm! Con nghe đây này. Ông đã

cho đi dò hỏi: Ông, ông cũng tinh quái lắm chứ. Con bé ấy dễ thương, ngoan

nét lắm; câu chuyện thằng kỵ binh là chuyện láo, cô ta cắt cả một đống băng,

thương cho con ra trò. Con mà chết thì hóa ba người chết: Quan tài cô ta sẽ

đi theo quan tài của ông. Từ khi con khá hơn, ông vẫn có ý định hôm nào đặt

quách cô ấy ngồi sừng sững ngay đầu giường con. Nhưng chỉ trong tiểu

thuyết mới thấy người ta đưa các thiếu nữ đến bên giường những chàng trai

xinh đẹp đang bị thương, những chàng trai mà các cô thích. Còn ngoài thì

chả thấy ai làm thế bao giờ. Vả lại rồi dì con lại nói. Suốt ngày đêm, con

chẳng mấy lúc mặc quần áo. Con cứ hỏi Nicolette mà xem, chị ấy chẳng rời

con phút nào, thử hỏi xem có cách nào đem phụ nữ đến trước mặt con lúc ấy

không. Thế rồi còn thầy thuốc nữa. Một cô gái đẹp thì chữa khỏi sốt sao

được. Thôi, được, chẳng phải nói thêm nữa đã định rồi, đã xong rồi, nhất

định rồi, con cứ việc cưới về. Đấy, ông dữ tợn như thế đấy. Con xem, ông

biết là con chả yêu ông, ông vẫn bảo: Biết làm thế nào để thằng súc sinh ấy

yêu được mình? Ông lại bảo: Này nhé mình đã nắm con bé Cosette trong tay,

để rồi mình cho hai đứa lấy nhau, lúc ấy nó sẽ yêu mình một tý, không thì nó

phải nói tại sao chứ. Úi chà, con tưởng rằng lão già này sẽ quát tháo lên, la

rầm lên, thét: “Không được” rồi giơ gậy gộc ra trong cái cảnh bình minh

này? Không phải đâu. Cosette: Được. Yêu nhau: Được. Ông chẳng mong gì

hơn nữa. Thưa ngài, ngài chịu khó lấy vợ cho con. Con ạ, ông chỉ mong con

được sung sướng.

Nói xong, lão già nức nở khóc. Lão ôm đầu Marius, hai tay ghì chặt vào

cái ngực già nua của lão; cả hai người cùng òa lên khóc. Thật là một cảnh

hạnh phúc tuyệt vời. Marius kêu lên:

— Cha ơi!

Lão già nói:

— Trời! Thế ra con yêu ông ư!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.