NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 1539

IV

RỐT CUỘC DÌ GILLENORMAND KHÔNG THẤY

KHÓ CHỊU KHI ÔNG FAUCHELEVENT VÀO NHÀ

LẠI ÔM THEO MỘT CÁI GÓI

Cosette và Marius gặp lại nhau.

Cuộc gặp gỡ thế nào, chúng tôi miễn tả. Có những thứ người ta không thể

cố vẽ lại được; mặt trời là một.

Lúc Cosette vào, tất cả gia đình đều tụ họp trong buồng Marius, cả lão

Basque và Nicolette nữa. Cosette hiện trên ngưỡng cửa, như trong hào

quang. Vừa đúng lúc ấy, lão Gillenormand sắp hỉ mũi; lão đứng ngay lại,

mùi soa vẫn ở trên mũi, lão nhìn Cosette, reo lên:

— Đáng yêu thật!

Thế rồi lão hỉ mũi mạnh.

Cosette say sưa, sung sướng, sợ hãi, hồn bay bổng trên mây. Nàng bàng

hoàng cả người, đúng như lúc người ta bàng hoàng vì hạnh phúc. Nàng nói

năng ấp úng, da tái xanh rồi lại đỏ gay; nàng muốn nhảy xổ vào tay Marius

nhưng lại không dám. Yêu đương dưới mắt mọi người nàng thấy xấu hổ.

Không có ai thương những cặp tình nhân sung sướng, mọi người cứ đứng lì

đấy giữa lúc họ đang khao khát được ngồi riêng với nhau. Nào họ có cần gì

đến ai!

Vào cùng với Cosette, bước ngay sau nàng, có một ông cụ già tóc bạc,

dáng nghiêm nghị nhưng miệng hé một nụ cười phảng phất buồn. Người ấy

là “ông Fauchelevent”; người ấy là Jean Valjean.

Đúng như bác gác đã nói, ông ăn mặc rất chỉnh tề, quần áo mới tinh, toàn

đồ đen, thắt cravate trắng. Bác gác thật khó nhận ra được rằng ông tư sản

chững chạc, - có vẻ là một viên thừa phát lại ấy - lại là cái người vác xác

chết khủng khiếp ở đâu hiện lên ngay trước cửa nhà bác đêm hôm 7 tháng

sáu. Người hôm ấy rách rưới, nhầy nhụa, dữ tợn, mặt bôi đầy máu và bùn,

tay đỡ lấy nách của Marius bất tỉnh. Thế nhưng bác gác cổng nhà nghề cũng

đánh hơi thấy cái gì. Lúc ông Fauchelevent cùng đến với Cosette, bác đã nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.