I
NĂM 1817
Ngang nhiên tự tại một cách đế vương và đầy kiêu hãnh, Louis thứ XVIII
gọi năm 1817 là năm thứ hai mươi niên hiệu mình. Hết thảy các hiệu tóc giả
quét vôi màu thanh thiên và vẽ hoa huệ đều mong chờ phấn thơm và con
chim nhà vua trở lại. Cũng là thời mà Bá Tước Lynch, chủ nhật nào cũng
ngồi nơi ghế hội đồng nhà thờ Saint Germain Des Prés, đánh bộ lễ phục đình
thần, với chiếc băng đỏ và cái mũ dài và trông nghiêng thì có cái vẻ uy nghi
riêng của người đã có một hành động vang dội. Hành động vang dội của ông
Lynch là thế này: Ngày 12 tháng 3 năm 1814, lúc ấy ông đang làm Thị
Trưởng Bordeaux, ông đã giao hơi sớm quá thành phố này cho Công Tước
Angoulême. Nhờ đó ông được làm Thượng Nghị Sĩ.
Năm 1817 cũng là năm đang thịnh hành cái mốt trẻ con năm sáu tuổi tùm
hụp trong những casquette da rộng có miếng che tai giông giống người
Esquimaux. Quân đội đều mặc đồng phục trắng giống quân Áo; các trung
đoàn đều gọi là dũng đoàn; các đơn vị không gọi bằng con số mà bằng tên
các quận; Napoléon đang ở Sainte Hélène, Chính Phủ Anh không cấp dạ
xanh cho ông, nên ông cho lộn áo cũ để mặc.
Năm 1817 người ta chuộng tiếng hát của Pellegrini, điệu múa của cô
Bigottini; Potier bấy giờ làm chúa tể; Odry lúc ấy chưa có. Bà Saqui nối
nghiệp Forioso. Đang còn có quân Phổ ở Pháp. Ông Delalot là một nhân vật.
Chế độ chính thống vừa khẳng định mình bằng cách chặt tay, rồi chặt đầu
Pleignier, Carbonneau và Tolleron. Quận Công Talleyrand nghi lễ đại thần
và tu sĩ Louis, Bộ Trưởng Tài Chính được chỉ định, nhìn nhau cười cái cười
nước đôi; cả hai đã làm lễ Liên Hiệp 14 tháng 7 năm 1790 ở quảng trường
Champ De Mars, Talleyrand với tư cách Giám Mục, còn Louis thì làm bồi
tế.
Năm 1817, trong các lối đi của quảng trường ấy, còn nhìn thấy nhiều
khúc gỗ to sơn xanh, mang hình ảnh mờ mờ của những con phượng hoàng
và những con ong mầu đã nhạt. Những súc gỗ ấy nằm phơi ngoài mưa nắng
và đang mục dần trong cỏ. Hai năm trước đây, đó là chân bục của Hoàng Đế