NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 1617

Ông ngoảnh lại nhìn nàng chăm chú. Nàng đẹp và rất dễ thương. Nhưng con

mắt sâu thẳm của ông không ngắm vẻ đẹp mà ngắm tâm hồn nàng.

Cosette kêu to:

— À ra thế! Thật là kỳ quặc, cha này, con biết tính cha vẫn lạ lùng như

vậy, nhưng chẳng bao giờ con lại ngờ có chuyện thế này, Marius bảo con là

chính cha muốn con tiếp cha ở đây.

— Phải rồi, chính ý tôi đấy.

— Con thừa biết cha trả lời thế rồi, nhưng coi chừng đấy, con báo trước

là con sẽ làm cho cha một trận. Nhưng hãy cứ chuyện nào đi chuyện ấy. Cha

hôn con đi.

Nàng giơ má ra. Jean Valjean vẫn đứng im.

— Cha đứng ì ra đấy à? Được rồi, con xác nhận rồi: Đứng im là nhận tội.

Nhưng không sao, con tha lỗi cho cha. Chúa Jésus Christ đã nói: Đưa má kia

ra, thì đây này.

Nàng đưa má kia cho Jean Valjean.

Jean Valjean vẫn không cử động, hình như hai chân ông đóng đinh xuống

sàn.

Cosette nói:

— Thế này thì thành nghiêm trọng rồi. Con đã làm gì cha? Con giận cha

rồi đấy. Cha phải làm lành với con đi, cha ăn tối với chúng con.

— Tôi ăn rồi.

— Không phải, con sẽ bảo ông Gillenormand gắt cha cho mà xem, các

bậc ông, trời sinh ra để gắt các bậc cha. Nào! Lên phòng khách với con. Lên

ngay bây giờ.

— Không thể được.

Cosette chùn bước! Nàng không ra lệnh cho Jean Valjean nữa mà chuyển

sang hỏi từng câu.

— Làm sao không thể được? Sao cha lại chọn cái buồng xấu xí nhất nhà

này để gặp con? Ở đây kinh lắm.

— Con biết…

Jean Valjean ngừng và nói chữa lại:

— Thưa bà, bà biết đấy, tính tôi vẫn kỳ khôi, tôi có những thời kỳ quặc

riêng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.