NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 1628

cạnh. Lên gần hết hai tầng gác ông mới chợt nhớ ra và bước xuống. Tâm trí

ông xô bồ những ức đoán. Chắc chắn Marius nghi ngờ về nguồn gốc số tiền

sáu trăm nghìn francs ấy, chàng có thể nghi là không trong sạch, biết đâu

đấy! Chàng có lẽ đã biết là tiền ấy của Jean Valjean, chàng do dự trước số

tiền ám muội ấy và ngần ngại không muốn coi là của mình. Thà chàng với

Cosette chịu nghèo túng còn hơn là giàu có một cách không trong sạch. Vả

lại Jean Valjean thấy mơ hồ là người ta muốn cho ông đừng đến nữa.

Ngày hôm sau bước chân vào phòng dưới, ông hầu như giật nảy mình:

Mất cả hai chiếc ghế bành, cũng không có lấy một chiếc ghế tựa.

Cosette bước vào, kêu:

— Sao thế này? Không có ghế? Ghế đâu cả?

— Ghế không còn nữa - Jean Valjean trả lời.

— Thế thì gớm thật!

Jean Valjean lắp bắp:

— Tôi đã bảo Basque cất đi.

— Vì sao?

— Hôm nay tôi chỉ ở lại vài phút thôi.

— Ở lại không phải là lý do để cứ đứng.

— Tôi tưởng là Basque cần mang ghế lên phòng khách.

— Để làm gì?

— Nhà tối nay chắc có khách.

— Chẳng có ai cả.

Jean Valjean không nói được một lời nào nữa. Cosette nhún vai một cái:

— Bảo mang ghế đi. Hôm nọ thì ông bảo tắt lửa? Ông lạ lùng thật.

Jean Valjean lẩm nhẩm: “Vĩnh biệt". Ông không nói: “Vĩnh biệt Cosette”

nhưng cũng không đủ nghị lực để nói: “Xin vĩnh biệt bà”.

Jean Valjean ra về, lòng nặng trĩu đau buồn. Lần này ông đã hiểu rõ. Hôm

sau ông không đến. Đến đêm, Cosette mới sực nhớ, nàng bảo:

— Kìa, ông Jean hôm nay không đến.

Nàng như thấy se lòng một chút, nhưng chỉ thoáng qua, một cái hôn của

Marius làm nàng quên ngay. Hôm sau nữa, Jean Valjean cũng không đến.

Cosette không để ý, buổi tối đến và ban đêm nàng ngủ như thường, khi tỉnh

dậy mới nhớ. Nàng sung sướng quá mà!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.