một hành khách, tao dặn người đánh xe: Tôi đi lên trước, tôi đón anh ở
đường bờ sông. Xe đi, xe trông thấy tao, xe đỗ lại cho tao lên. Ngày nào mà
không có chuyện như thế! Em chẳng hiểu gì việc đời cả, em ạ.
Một lát. Bỗng Favourite như tỉnh giấc:
— Ô này, món quà bất ngờ đâu nhỉ?
Dahlia cũng nói:
— Ơ nhỉ! Cái món bất ngờ ghê gớm ấy đâu?
Fantine:
— Các anh ấy đi lâu thế!
Fantine vừa buông xong tiếng thở dài thì người hầu bàn khi nãy vào, tay
cầm cái gì như là một phong thư:
Favourite mau miệng hỏi:
— Cái gì thế?
— Các ông ấy trước khi đi có để cái giấy này lại cho các bà.
— Sao anh không đưa vào ngay?
— Vì các ông ấy dặn là phải chờ một tiếng đồng hồ rồi hãy đưa.
Favourite giật tờ giấy trên tay người hầu bàn. Quả là một phong thư:
— Ô này! Thư không đề địa chỉ. Nhưng lại có mấy chữ:
“Đây là món quà bất ngờ".
Cô vội vàng bóc thư mở ra đọc (cô biết đọc):
«“Hỡi các em yêu dấu!
Các em nên biết rằng các anh có cha mẹ. Nói đến cha mẹ, các
em chẳng hiểu là cái gì. Dân luật giải thích ngây thơ nhưng đúng:
Cha mẹ là cha sinh mẹ đẻ. Ấy, cha mẹ của bọn anh đương than
vãn, các ông bà già ấy đương gọi các anh về, những con người
chất phác ấy mắng các anh là đồ phá gia chi tử. Các cụ mong các
anh về, các cụ hứa mổ bò ăn khao. Các anh vốn là những đứa có
hiếu nên phải tuân lời. Lúc các em đọc tờ giấy này cũng là lúc bốn
con ngựa hăng máu đang chở bọn anh về với các cụ. Bọn anh dùng
chước “thừa cơ lẻn bước ra đi” như nhà thơ đã nói. Các anh đi
đây, các anh đi thẳng. Các anh tẩu bằng xe, các anh bay bằng
cánh. Chuyến xe Toulouse đang kéo các anh ra khỏi vực thẳm, vực
thẳm ấy chính là các em, hỡi các cô bé xinh đẹp! Các anh trở về