NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 192

với cha mẹ, với bổn phận, với nề nếp. Các anh phóng nước đại, tốc

độ ba dặm một giờ. Tổ quốc muốn rằng các anh phải như thiên hạ,

nghĩa là cũng làm Quận Trưởng, cũng lấy vợ đẻ con, cũng làm lính

tuần phòng hay Bộ Trưởng. Các em nên tôn thờ các anh. Các anh

đã tự hy sinh đây. Các em hãy khóc các anh sơ qua một tí thôi, rồi

liệu chong chóng tìm người thay chân các anh. Nếu lá thư này vò

xé lòng các em thì các em vò xé trả. Thôi, vĩnh biệt nhé.

Trong ngót hai năm, các anh đã làm cho các em sung sướng.

Vậy đừng nên oán thán các anh.

Ký tên: Blachevelle, Fameuil, Listolier, Tholomyès

Tái bút: “Bữa cơm đã thanh toán”»

Bốn cô nhìn nhau.

Favourite lên tiếng trước:

— Thế nào! Gọi là một trò hí kịch cũng phải đấy chứ!

Zéphine:

— Buồn cười thật đấy!

Favourite lại nói:

— Đây chắc là sáng kiến của anh chàng Blachevelle. Nó làm cho mình

càng say mê hắn. Cứ hễ người ta đi thì mình lại đâm yêu người ta, chuyện

đời là thế!

Dahlia cãi:

— Không đâu. Chính là ý kiến của Tholomyès. Khó gì mà không nhận

thấy.

— Nếu vậy thì - Favourite lại nói - đả đảo Blachevelle, hoan hô

Tholomyès!

Cả lũ phá ra cười. Fantine cũng cười như các bạn.

Một giờ sau, khi về đến buồng riêng, Fantine khóc. Đây là mối tình đầu

của nàng, ta đã biết. Fantine đã hiến thân hoàn toàn cho Tholomyès như đối

với một người chồng, và tội nghiệp, nàng đã có con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.