NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 226

— Mười lăm phút ư!

Hôm trước trời vừa mưa, đường đất lầy nhão, nên cái xe cứ lún dần

xuống và ép ngực ông già. Trong năm phút nữa chắc chắn là lão sẽ gãy hết

xương sườn.

Ông Madeleine quay lại:

— Không thể đợi mười lăm phút được đâu!

— Cũng phải đợi chứ biết làm thế nào?

— Đợi thì không kịp mất! Các bác không trông thấy xe mỗi lúc một lún

sâu xuống đấy à?

— Có thấy chứ ạ!

— Thế này nhé. Ở dưới gầm xe còn vừa đủ chỗ cho một người chui vào

lấy lưng nảy xe lên. Chỉ cần nửa phút thôi đủ kéo ông lão ra. Ở đây ai có

lòng thương người và có sức khỏe? Tôi xin biếu đồng năm Louis vàng.

Không ai nhúc nhích.

— Mười đồng.

Mọi người cúi mặt. Có ai lầm bầm:

— Phải là người khỏe ghê gớm lắm mới làm nổi.

— Không khéo lại chết bẹp theo nữa!

Ông Madeleine lại bảo:

— Thế nào? Hai mươi đồng vàng đấy!

Vẫn im lặng. Có ai nói:

— Không phải là người ta không có bụng tốt.

Ông Madeleine quay lại, trông thấy Javert. Lúc mới đến, ông không trông

thấy hắn, Javert nói tiếp:

— Chỉ thiếu sức khỏe thôi. Lấy lưng mà nâng một cái xe nặng thế này,

phi người nào có sức khỏe ghê gớm thì ai làm nổi.

Rồi hắn nhìn chòng chọc vào mặt ông Madeleine và nhấn từng tiếng:

— Thưa ông Madeleine, bình sinh tôi chỉ biết có mỗi một người có thể

làm nổi cái việc ông nói đó.

Ông Madeleine giật mình.

Javert thản nhiên nói tiếp, mắt không rời ông Madeleine:

— Đó là một tên tù khổ sai.

— Thế à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.