ghi lại một cách tài tình hình ảnh các bà phước bằng những lời thật đẹp, ca
ngợi cuộc đời phụng sự đầy kham khổ nhưng tự do, tự nguyện của các bà ấy:
“Các bà sẽ coi nhà người bệnh là nhà tù, căn phòng trọ là buồng cấm, nhà
thờ chung trong xứ là Nhà Nguyện, đường phố hoặc Nhà Thương là nơi tu
kín. Tường lũy, song sắt là ở nơi các bà kính vâng lời Chúa, và chiếc khăn
che mặt cho các bà chính là đức khiêm tốn của các bà trước mọi người”. Bà
xơ Simplice là hình ảnh vô cùng sinh động của lý tưởng ấy. Tuổi tác bà
không ai có thể đoán đúng được. Hình như lúc trẻ bà cũng không ra trẻ và
bây giờ bà có vẻ chẳng bao giờ già được nữa. Bà thật là một con người - tôi
không dám nói là một người đàn bà - điềm đạm, khắc khổ, tiếp xúc với
người thì dễ dãi nhưng lạnh lùng và chẳng bao giờ nói điều gì sai sự thật. Bà
dịu dàng đến mức tưởng như là mỏng mảnh dễ vỡ, thế mà lại rắn chắc hơn
cả sắt đá. Bà săn sóc bệnh nhân với những ngón tay búp măng thanh khiết.
Có thể nói trong lời ăn tiếng nói của bà có cả sự yên lặng! Bà chỉ nói đủ cái
gì đáng nói. Giọng nói của bà lại có cái gì an ủi, có thể đem lại sự tin tưởng
trong một phòng xưng tội và say mê trong một phòng tiếp khách. Con người
thanh tao ấy mà chịu được chiếc áo vải thô, chắc vì chiếc áo thô kệch đó
nhắc nhủ mình thường xuyên nhớ đến Trời, đến Chúa. Có một chi tiết cần
nhấn mạnh là bà không bao giờ nói dối, không bao giờ vì một lợi ích gì dù là
vô can đối với mình đi nữa, bà lại chịu nói một lời trái với sự thật, sự thật
thiêng liêng. Đó là đặc tính của bà, đó cũng là đặc điểm nổi bật trong đức
hạnh của bà trong dòng tu, bà gần như nổi tiếng vì cái nết trung thực không
gì lay chuyển đó.
Cha Sicard nói về bà trong một bức thư gửi cho người điếc, câm Massieu
như sau: “Chúng ta dù thành thật, ngay thẳng trong trắng đến đâu, cũng
không khỏi có tí gợn trong lòng vì một đôi lần nói dối vặt vãnh, không hại
gì. Nhưng bà thì dứt khoát không. Thật ra, có cái gọi là dối vặt vãnh, vô hại
không? Nói dối là tuyệt đối sai rồi. Vậy thì có thể nào nói dối tí chút được;
đã dối là dối, dối là đi theo ma quỷ rồi. Vì quỷ Satan còn có tên là Lừa Dối.
Bà ta nghĩ vậy và đã nghĩ vậy nên làm vậy. Vì thế mà người bà ta trắng như
trên đã nói. Màu trắng sáng ngời cả trên môi và trên nét mặt làm cho nụ cười
cũng trắng mà mắt nhìn cũng trắng. Lương tâm bà trong suốt như gương
không tí mạng nhện không mảy bụi nào".