NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 276

— Tôi bằng lòng.

— Xe thì nhẹ nhưng không có mui.

— Không hề gì.

— Ngài có nhớ bây giờ đang là mùa đông không?

Ông Madeleine không đáp. Chủ ngựa lại nói:

— Và trời đang lạnh lắm đấy.

Ông Madeleine vẫn không nói gì. Scaufflaire tiếp:

— Lại có thể có mưa nữa.

Ông Madeleine ngẩng lên bảo:

— Sáng mai, bốn giờ rưỡi, ông mang xe và ngựa đến trước cửa nhà tôi.

— Xin y hẹn. - Lão Scaufflaire lấy móng tay cạo cạo cái vết đen trên mặt

bàn, rồi nói tiếp với cái vẻ vô tình mà dân Flamand thường khéo xen vào cái

tinh khôn của họ - À! Từ nãy đến giờ tôi quên không nghĩ đến. Ngài Thị

Trưởng chưa cho tôi biết ngài đi đâu. Vậy ngài đi đâu thế?

Từ lúc bắt đầu câu chuyện, lão đã băn khoăn về việc đó rồi nhưng không

hiểu sao lão chưa dám nói.

Ông Madeleine nói:

— Ngựa của ông hai chân trước có khỏe không?

— Bẩm khỏe lắm. Nhưng đến chỗ dốc thì ngài thong thả cho nó nhờ một

tí. Con đường ngài đi có nhiều dốc không?

— Đừng quên sáng mai đến đằng nhà tôi đúng bốn giờ rưỡi sáng nhé! -

ông Madeleine trả lời thế rồi bước ra.

Lão chủ ngựa “đực người” ra đúng như lời lão tự nhận sau đó. Ông Thị

Trưởng ra khỏi được ba bốn phút thì lại thấy cửa mở: Vẫn là ông ta.

Trông ông có vẻ lạnh lùng và tư lự.

— Này ông Scaufflaire, con ngựa và cái xe ông cho tôi thuê thứ nọ mang

thứ kia, cả đôi đáng giá bao nhiêu?

Chủ ngựa cười ha hả:

— Thứ nọ kéo thứ kia chứ, bẩm ngài.

— Cũng được! Thế bao nhiêu?

— Bẩm ngài muốn mua lại hay sao?

— Không. Nhưng cứ phòng xa, tôi muốn đặt tiền ký quỹ cho ông. Khi tôi

về, ông trả lại cho tôi. Cái xe và con ngựa ông định giá bao nhiêu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.