NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 277

— Bẩm ngài năm trăm francs.

— Tiền đây.

Ông Madeleine để tờ giấy bạc lên bàn rồi đi ra, lần này không trở lại nữa.

Lão Scaufflaire bứt đầu bứt tai tiếc rẻ mãi sao không nói một nghìn francs.

Thật ra cả cỗ xe và con ngựa chỉ đáng giá một trăm écu thôi. Lão gọi vợ ra

kể lại đầu đuôi câu chuyện. “Quái cái nhà ông này đi đâu thế nhỉ?” Vợ chồng

bàn nhau. Vợ nói: “Ông ấy đi Paris”. Chồng bảo: “Không phải”. Ông Thị

Trưởng bỏ quên mảnh giấy có ghi bút chì trên lò sưởi; lão cầm lấy cố đoán

xem. “Năm, sáu và tám rưỡi? Có lẽ đây là những trạm trên đường thiên lý”.

Lão quay lại bảo vợ: “Tìm ra rồi". - “Thế nào?" - “Từ đây đến Hesdin năm

dặm, từ Hesdin đến Saint Pol sáu dặm, từ Saint Pol đến Arras tám dặm rưỡi.

Ông ấy đi Arras”.

Lúc ấy ông Madeleine về đến nhà.

Lúc trở về, ông đi theo con đường khác dài hơn, không đi ngang qua cửa

nhà cha xứ nữa. Hình như ông sợ nó cám dỗ. Đến nhà, ông lên ngay phòng

riêng và đóng cửa lại. Việc đó cũng thường thôi, vì có hôm ông cũng đi nghỉ

sớm được. Tuy thế, mụ gác cổng, đồng thời cũng là người hầu hạ duy nhất

của ông, cũng để ý nhận thấy ông tắt đèn từ lúc tám rưỡi, nên gặp người thủ

quỹ về sau đi qua, mụ thuật chuyện lại và thêm: “Ông Thị Trưởng ốm đau gì

phải không? Tôi coi bộ ông ta làm sao ấy". Người thủ quỹ ở ngay bên phòng

dưới ông Madeleine. Chẳng để ý gì đến lời mụ gác cổng, hắn đi nằm và ngủ

ngay. Vào khoảng nửa đêm, hắn giật mình thức giấc. Trong giấc ngủ hắn

nghe như có tiếng động ở tầng trên. Hắn lắng tai nghe. Có tiếng chân người

đi đi lại lại. Nghe kỹ thì là tiếng giầy của ông Madeleine. Hắn kinh ngạc vì

thường thì trước giờ ông dậy, trong phòng ông không bao giờ có tiếng động.

Một lúc sau lại hình như có tiếng tủ mở ra rồi khép lại. Có tiếng bàn ghế dịch

đi rồi im lặng, rồi lại có tiếng chân bước. Hắn ngồi nhổm dậy, tỉnh hẳn, nhìn

qua cửa kính sang phía tường trước mặt thấy có ánh sáng đo đỏ ở cửa sổ nào

chiếu ra. Cứ cái hướng ánh sáng ấy thì đúng là cái cửa sổ phòng ngủ của ông

Madeleine. Ánh sáng lung linh hình như là có ai đốt cái gì chứ không phải

thắp đèn. Bóng sáng không in hình nẹp cửa kính, như thế nghĩa là cửa kính

không đóng. Trời rét thế này mà mở toang cả cửa sổ cũng là một điều lạ.

Hắn quay qua ngủ lại. Một vài giờ sau, hắn lại thức giấc. Vẫn cái bước chân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.